Thương tiếc những Anh Hùng Biệt Kích đi không về
**********
Chiến đấu trong đơn độc
Sau  cuộc tấn công sang Campuchia, quân đội Mỹ bắt đầu gia tăng việc rút  quân, các đơn vị còn lại tạm ngưng các cuộc hành quân để di chuyển về  những vùng trung tâm sâu trong nội địa, bảo vệ các thành phố lớn, các  phi trường dọc theo bờ biển.
Chỉ  trừ vài đơn vị pháo binh trong những căn cứ hỏa lực, không một đơn vị  cơ động nào của Mỹ còn nằm sâu trong lãnh thổ miền Nam Việt Nam.
Khi  quân đội Mỹ rút khỏi khu phi quân sự Tây Nguyên và những vùng hẻo lánh,  thì Quân Đội VNCH càng thiếu hỏa lực, hạn chế không quân yểm trợ, nên  không đủ sức làm chủ chiến trường, ngay trên những địa bàn mà quân đội  Mỹ vừa bàn giao và rút đi.
Ngược  lại, bọn khủng bố du kích cộng phỉ, với sự hợp lực của bọn quân chính  quy xâm lược từ phương bắc, ngày càng tấn công nhiều hơn. Bọn chúng đồng  thời phát triển hệ thống đường tiếp tế đi qua lãnh thổ Lào, vừa xây  dựng những căn cứ chiến lược dọc theo biên giới Việt – Lào.
SOG  đề cao vai trò, vị trí của mình rằng không lực lượng nào có thể ngăn  cản được sự phát triển của đối phương, ngoài lực lượng biệt kích. Đại Tá  Roger Pezzelle, Chỉ Huy Trung Tâm Hành Quân Bộ của SOG tuyên bố: “Không  có ai ngoài Đoàn Nghiên Cứu, Quan Sát”.
Phải  chăng đó là niềm kiêu hãnh của lính biệt kích. Chẳng thế mà Trung Sĩ  Nhất Billy Greenwood ở Căn Cứ Hành Quân Tiền Phương 2 (FOB 2) đã đầy tự  tin cho rằng: “Chúng tôi vẫn hành quân liên tục một cách bình thường như  trước đây”. Nói thì dễ, còn thực tế lại chẳng dễ dàng chút nào.
Vào  một buổi chiều, Lloyd O’Daniel nhìn trực thăng đem xác Trung Sĩ Nhất  David “Baby” Hayes về. Lloyd O’Daniel buồn rầu chán nản: “Hôm trực thăng  câu xác anh ta về, họ dùng dây câu kéo lên từ trong rừng. Chiếc trực  thăng bay rất chậm rồi từ từ hạ xác của anh ta xuống mặt đất. Hayes đã  có vợ và 3 con.”
Cho  dù xứng đáng hay đơn độc, các toán biệt kích SOG vẫn phải tiếp tục xâm  nhập những vị trí phòng thủ kỹ lưỡng nhất của đối phương trên đất Lào,  khu phi quân sự và cả lãnh thổ miền Nam với quân số của chúng đông như  kiến; riêng toán biệt kích Washington xâm nhập vào lãnh thổ Lào hai  chuyến, nhắm vào mục tiêu Charlie 3 khoảng cuối mùa mưa 1970.
Ngày  5/11/1970, Đại Úy Steve Wallace, trưởng toán biệt kích, cùng với Jeff  Mauceri, Curt Green và ba biệt kích được thả vào vùng Nam Lào. Họ di  chuyển rất cẩn thận, thám sát khu vực bốn ngày thì phát hiện vị trí đóng  quân của một tiểu đoàn quân chính quy cộng sản bắc việt xâm lược vừa  mới di chuyển đi nơi khác.
Họ  tiếp tục thám sát mục tiêu thì tìm thấy một con đường lớn và đường dây  điện thoại. Lần theo đường dây điện thoại, toán biệt kích trông thấy sâu  trong rừng là một cánh đồng lúa và bọn lính hậu cần của bọn giặc xâm  lược Bắc Việt đang canh tác.
Phía  trên kia là một thung lũng, toán biệt kích tìm ra một bệnh viện bỏ  hoang và bãi nghĩa địa rộng lớn với cả hàng mấy trăm nấm mộ. Có thể đây  là những tổn thất thảm hại của bọn giặc xâm lược từ phương bắc sau trận  đánh các trại biệt kích Dak Seang, Dak Pek ở khu vực biên giới Việt Lào,  thuộc địa bàn Tây Nguyên năm tháng trước đó.
Chiều  hôm sau, toán Washington nghe có tiếng di chuyển đều đều, trưởng toán  Wallace tìm một vị trí đóng quân qua đêm, định để sáng hôm sau xem có  chuyện gì. Bất ngờ, toán biệt kích chạm trán với đơn vị của đối phương,  Mauceri nhanh tay bắn gục một tên lính đối phương, rồi cả toán rút đi  nhanh chóng.
Đêm  đó toán biệt kích trốn trong một bụi rậm gần một con suối. Sáng hôm  sau, Wallace liên lạc với máy bay điều không FAC và được hướng dẫn di  chuyển đến một bãi đáp. Trên đường đi, họ bắt gặp và bắn chết một lính  của đối phương nữa và thu được cuốn sổ tay ghi chép báo cáo về việc sản  xuất nông sản của bọn chúng.
Dựa  vào cuốn sổ đó, Bộ chỉ huy SOG ở Sài Gòn khen ngợi toán Washington đã  khám phá ra chổ đóng quân mới của trung đoàn 28, quân chính quy cộng sản  bắc việt xâm lược và ra lệnh cho toán biệt kích quay trở lại đặt máy  nghe trộm tại vị trí toán biệt kích phát hiện ra đường dây điện thoại.
Với vẻ ngán ngẩm, trưởng toán biệt kích lẩm bẩm: “Vừa mới ra khỏi vùng đó, lại phải quay lại (!)”.
Ngày  1/12/1970, toán Washington xâm nhập trở lại vị trí đóng quân của trung  đoàn 28, quân cộng sản bắc việt. Họ âm thầm di chuyển suốt 3 ngày thì  đến ngọn đồi, nơi họ tìm thấy đường dây điện thoại. Đêm đó, họ đóng quân  gần đường dây, định sáng hôm sau sẽ đặt máy nghe trộm.
Khoảng  8 giờ sáng hôm sau, lúc họ đang lần tìm đường dây, thì bỗng người dẫn  đường nổ súng, bắn gục một lính đối phương. Thế là cả một đại đội lính  Bắc Việt đang ăn sáng gần đó nổ súng dữ dội vào toán biệt kích. Đạn AK  như mưa của đối phương bắn trúng khẩu CAR 15 của Curt Green, làm hỏng  khẩu súng và làm anh ta bị thương vào tay.
Toán  Washington rút lui, họ băng qua một sườn đồi và lại chạm trán với một  toán đối phương khác, lại một cuộc chạm súng dữ dội, bắt buộc toán biệt  kích phải cắt ngang để chạy trốn. Green phải sử dụng tới khẩu súng lục  P38.
Chiếc  Covey bao vùng được gọi đến để bắn cản phía sau toán và hướng dẫn biệt  kích quân chạy đến một bãi đáp trên một đỉnh đồi. Toán Washington xem  chừng đã dứt đuôi được toán quân đối phương truy kích và được Covey cho  biết, sẽ có trực thăng trong vòng 10 phút nữa.
Đại  úy Wallace ra lệnh cho Mauceri dùng mìn Claymore đốn ngã 5 cây nhỏ để  làm bãi đáp cho trực thăng. Toán phó Green chỉ điểm cho máy bay khu trục  đánh chặn đường phía sau, không cho đối phương đuổi theo.
Bỗng  một loạt đạn AK nổ vang dội, Green trúng đạn đổ xuống. Mauceri trông  thấy Green nằm gục, tay ôm lấy lưng đẫm máu, nơi viên đạn xuyên qua,  trong lúc lực lượng đông đảo của quân đối phương đang tiến lên. Mauceri  không thể làm gì cho Green, nhưng toán biệt kích phải thu lại máy bộ đàm  để liên lạc.
Toán  phó Mauceri vừa chạy, vừa bắn và ném lựu đạn về phía địch để yểm trợ  cho một biệt kích Thượng lấy ba lô của Green, vì trong đó có máy bộ đàm.  Nhưng một viên AK trúng ngay người biệt kích Thượng. Mauceri dìu anh ta  chạy trở lại, để tay biệt kích Thượng khác lấy ba lô của Green.
Một  chiếc trực thăng Huey đang đáp xuống, đúng lúc lực lượng đông đảo của  đối phương tấn công, đạn bắn xối xả vào chiếc trực thăng, khiến nó phải  bay vọt lên. Wallace, Mauceri cùng hai biệt kích không bị thương cũng  bắn trả lại đối phương, buộc bọn chúng phải lùi lại.
Đúng  lúc đó, mấy quả B40 nổ tung, Wallace ôm lấy mặt, không nhìn thấy gì  nữa. Mauceri đặt anh ta nằm dưới một bóng cây và nói dối: “Mình sẽ ra  khỏi đây, không sao đâu!”.
Trên  không trung, Larry White ngồi sau chiếc Covey báo cáo cho Mauceri biết:  “Tụi bê bối (?!) di chuyển qua sườn bên phải của bạn. Coi chừng!”. Theo  chỉ dẫn của Larry White, Mauceri bò về phía bên phải và ném xuống mấy  quả lựu đạn. White khích lệ: “Bạn làm cú đẹp! Dứt nọc tụi nó rồi!”.
Sau  đó, khu trục A1 Skyraider nhào xuống thả bom chùm (Cluster), làm cho  đối phương phải giãn ra. Trực thăng đáp xuống bốc toán biệt kích. Tất cả  đều thoát, chỉ trừ Green không lấy được xác. Đại úy Wallace bị mất một  mắt, sau đó giải ngũ. Mauceri lên chức trưởng toán biệt kích Washington. 
 (Sài Gòn trong tôi/CCBM/VDH-TX)
 
No comments:
Post a Comment