RỪNG XANH ĐÃ KHÉP
        Hắn cố lê ngược người vào lùm cây dày đặc mây gai. Vừa lê vừa xóa các dấu vết
     -" Hàng thì sống, chống thì chết" " Hàng thì sống, chống thì chết"
        Những tiêng kêu gọi hàng binh liên tục. Thi thoảng vang lên  những tràng Ak rời rạc có vẻ như được phát ra từ một đội hình hàng  ngang. Hắn sửa lại tư thế ngồi, ngón tay luôn sẵn sàng trên cò súng khẩu  Ak báng xếp. Nhiều tiếng súng nghe gần hơn, rồi có một vật gì đó va  mạnh vào người hắn và cái cảm giác ươn ướt lan xuống đùi. Hắn lại bị  trúng đạn (?!). Lần này tiếng kêu gọi hàng binh nghe gần hơn " Hàng thì  sống, chống thì chết" lại thêm những tiếng súng rời rạc... rồi ngưng bặt  và tiếng kêu gọi hàng binh cũng xa dần. Hắn định thần nhìn xuống đùi,  thì ra chiếc bình ton nước cuối cùng trúng đạn, nước trong bình vơi đi  gần hết. Hắn thở ra cái cảm giác nhẹ nhõm. Rời ngón tay trên cò súng  đang mỏi nhừ, hắn sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn, lấy trong túi  áo ra chai thuốc chống vắt 
      Chiều rừng xuống nhanh. Vẻ chộn rộn của các loài chim bổng im bặt,  trả lại rừng thẳm cái cô tịch để lắng nghe tiếng của con vượn bên kia  đồi vọng về. Hắn ngồi dựa ngửa trong bụi cây, vết thương tê rần lan  xuống bàn chân. Đêm như dài hơn. Hắn mệt mỏi thiếp đi. 
      Trời chưa sáng hẳn, hắn đã bị đánh thức bởi con Chích chòe trên  ngọn cây. Hắn nghe khát, lấy ra chiếc bình ton vốc uống hết những giọt  nước cuối cùng còn sót lại, nghểnh tai lắng nghe tiếng mõ điếm canh vọng  về từ phía bên kia con suối. Đợi đến khi mặt trời lên, những tia nắng  hiếm hoi xuyên qua cành lá làm cho những giọt sương thêm long lanh.  Tiếng của các loài chim thi nhau hót tạo thành một bản hợp xướng cho hắn  cái cảm giác an toàn hơn. Hắn khó nhọc lê người ra khỏi lùm cây, nghe  nhức buốt toàn thân bởi những vết xước do gai mây gây ra giờ như đang  mưng mủ. Hắn nghe khô đắng cả họng, lấy ra viên đạn pháo sáng lắp vào  cây pen flare, nhưng còn đang lưỡng lự chợt giật nẩy mình, một con mễn  đang chạy đến rồi dừng lại trước mặt hắn. Không đắn do suy nghĩ, hắn vội  lết nhanh vào một bụi rậm gần đó. Kinh nghiệm cho hắn biết, các loài  thú sẽ không tự dưng mà chạy. Đặc biệt, loài mễn khi chạy chúng luôn  chạy theo đường thẳng. Chúng chỉ rẽ hương khi gặp phải ngả ba đường.  Thoáng chốc con mễm như hoàn hồn, nó co giò phóng nhanh. Đúng như hắn  nghĩ,không lâu sau đó xuất hiện 3 tên lính chính qui Bắc Việt, trang bị  súng đạn đầy đủ, trên vai mỗi tên đều vác thêm một trái đạn pháo. Lại  thêm nhiều tên nữa, có cả một đoàn quân đi qua trong mắt hắn. Đặc biệt,  trên vai tên nào cũng vác thêm một trái đạn pháo, có cả bàn tiếp hậu cối  82 và pháo cao xạ phòng không. Qua trang bị và lối di chuyển nhanh hắn  đoán có thể địch đang bôn tập cho một mục tiêu nào đó, và cấp số phải từ  tiểu đoàn trở lên . Hắn nép sát vào bụi rậm, quan sát địch di chuyển  mặc cho lũ vắt đang tiềm kiếm những khoảng thịt da non trên cổ hắn
      Thật lâu, khi những bước chân thôi xào xạc trên lá khô, ba tên  cuối cùng đi ngang qua chỗ hắn,  chợt một tên có vẻ là chỉ huy vì được  trang bị súng ngắn và không phải vác đạn dừng lại giải quyết nỗi buồn  bên một gốc cây. Phản ứng tự nhiên, hắn đưa tay lên túi áo, mân mê chai  thuốc mê rồi tiếc rẽ: "  giá mà tao không bị thương chân thì chỉ 2 giờ  sau mày sẽ có mặt ở Đà Nẳng!"
      Hắn lê cái chân đẫm đầy máu đã khô, có cảm giác đang tê cứng dần.  Đôi lần hắn định đứng dậy, nhưng vô ích. Những giọt máu thấm tận ra bên  ngoài miếng băng như đã mang theo toàn bộ sức lực của hắn. Hắn lại cố  lết đi. Con suối cách hắn chỉ non 200 mét, nhưng mãi thật lâu hắn mới  đến đươc . Hắn đang rất cần nước và con suối cũng gần bãi đáp.  
      Biết không thể xuống suối với một chân đang tê cứng, hắn lấy ra  sợi dây cứu sinh cột vào cổ chiếc bình ton. Hắn nhìn quanh xem động tịnh  rồi cố nén đau định lết ra bờ suối, chợt có tiếng sột soạt trên đầu, từ  một nhành cây, con trăn mình to như cái nón sắt đang trườn xuống chỗ  hắn. Hắn ngồi bất động. Hắn biết, chỉ cần hắn cử động thì trong tíc tắc  xương hắn sẽ mềm nhũn ra. Chậm chạp trườn thêm một chút nữa, khi còn  cách hắn chừng 1 mét thì con trăn dừng lại. Dù khẩu súng luôn sẵn trong  tay nhưng hắn chẳng thể làm gì được, vì chỉ cần hắn nhúc nhích nhẹ, con  trăn sẽ tấn công hắn tức khắc. Con trăn nhìn hắn chăm chăm. Thời gian  như ngừng hẳn lại. Thần chết có vẻ không vội!
      Trời Tây Bắc như một lão bà khó tính, thấy nắng đó, liền mưa đó.  Đã có tiếng sấm rền từ xa vọng về. Bên kia bờ suối thấp thoáng 3 bóng  người, trang phục bộ đội chính qui, vai không ba lô, trước ngực căng đầy  những túi đạn, tay lăm lăm súng trong tư thế sẵn sàng nhả đạn. Họ là  những tay trinh sát. 
      Trời trở nên âm u. Những lằn sét dọc ngang đã xuất hiện từ xa. Ba  tên trinh sát đi đến bờ suối thì dừng lại nhìn tròi lưỡng lự. Chợt một  người chỉ tay về phía con trăn. Có vẻ như họ không nhìn thấy hắn đang  nửa nằm, nửa ngồi sau lùm cây phía dưới đầu con trăn. Họ nói vói nhau gì  đó, xong một người đi xuống tiếp  cận con trăn.
      Ba cánh cửa tử ngục đang mở ra trước hắn. Cánh cửa nào cũng rộng mở cho hắn cái đáp số của một bài toán trừ.
      Tiếng súng vang lên cùng một lúc với sấm sét đang dọc ngang và  tiếng rào rào của nước đang đổ về như thác... Tay trinh sát quả là thiện  xạ. Con trăn trúng đạn vô đầu, vặn mình khiến cáy cối gãy răn rắc, phải  một lúc mới thôi, đầu nó trút xuống, máu tươm ướt cả người hắn. Tên  trinh sát vội chạy lên bờ. Cả ba nhìn con trăn tiếc rẻ một lúc rồi co  giò bỏ chạy. Rất nhanh, con suối tuy sâu, nhưng nước đổ về cuồn cuộn như  thác, đục ngầu đã ngập quá nửa. Hắn bỗng giật mình, nhớ lại lời cảnh  báo của huynh trưởng Trương Quế Minh trong lúc thuyết trình hành quân:"  phải nhanh rời xa nó, nếu không muốn lên bụi tre ăn măng mà sống"
      Lại thêm cánh cửa tử ngục khác mở ra cho hắn. Quá tam ba bận, cơ  may khó mà còn đến với hắn nữa. Bản năng sinh tồn của hắn đến đây đã cạn  kiệt. Hắn sẽ không lết đi nhanh hơn con nước dâng. Hắn không ngờ số  phận của hắn lại kết thúc một cách bi thảm và có phần vô duyên đến vậy
 Hắn nhìn chiếc lá vàng còn sót lại trên một nhành cây, những cái chồi  non đang nhú mầm, bật lá và đông đang về- Sài Gòn đang trong mùa lễ hội  cưới xin, rồi Noel, rồi tết Tây. Đèn hoa giăng khắp nơi. Với nguòi Sài  Gòn, chiến tranh còn đang ở rất xa ... đâu tận miền Trung, trong rừng  thẳm..! Nước mưa và nước mắt pha lẫn vào nhau lần xuống môi hắn cái vị  lờ lợ. Hình ảnh hai đứa em gái của hắn đang co ro ở một góc nhà rấm rứt  khóc. Cha hắn, người đàn ông lam lũ, tóc đã quá nửa phần muối tiêu đang  ôm vỗ về mẹ hắn đang khóc nấc lên lùng hồi trong nỗi nhớ mất con...
      Nước tiếp tục dâng gần đến hắn. Lại một lần nữa cố nén đau, dồn  sức lên đôi tay, hắn trườn người lên một ụ mối gần đó. Hắn biết giờ này  địch đang bị giữ chân bên kia con suối, và đây là cơ hội để hắn chóp lấy  bắt liên lạc vời OV 10 có thể đang trên bầu trời mục tiêu. Hắn lấy viên  đạn pháo sáng lắp vào cây pen flare, yếu ớt giơ lên trời lẫy cò. Một  tiếng phụp khô khan vang lên, viên đạn flare với màu sáng đỏ quạnh bay  vút lên trời... độ một phút sau, hắn bắn tiếp phát thứ hai
      Nước dâng đến chấn ụ mối, bập bềnh màu đất đỏ đang liếm dầng đến  chân hắn. Hắn nghe cơ thể rã rời, mắt hoa lên, chỉ kịp nhìn thấy một  bóng đen dà nhanh xuống trên đầu hắn- Chiếc OV 10 lắc cánh over vút  đi... 
      Hắn tỉnh lại trong vòng tay đồng đội, cùng lúc với 2 chiếc Cobra  và phi đội A.37 đang xẻ dọc bầu trời bên kia con suối. Hắn nhanh chóng  rời khỏi cuộc chiến.
                         *                *
      Buổi chiều tháng sáu, Sài Gòn cũng đã bớt oi sau cơn mưa hồi trưa.  Những ngọn đèn cao áp dọc công viên Gia Định đã được bật lên, phả cái  ánh sáng vàng vọt lên khuôn mặt vốn điển trai với hàng ria con kiến đầy  tự hào cái khí chất nam nhi, phảng phất vẻ lãng mạn ngày nào, nay với  đôi mắt trũng sâu, ẩn chứa cái ánh nhìn xa xăm về một thời nông nỗi. Mái  tóc bồng bềnh thay vào đó là mái tóc hoa râm bạc màu sương gió cái tuổi  61. Thoáng mà đã 40 năm tôi mới gặp lại hắn, từ sau ngày " toán"  tìm  thấy hắn nằm vắt người trên cái ụ mối cạnh con suối. Tôi hỏi hắn về  Uyên, cô nữ sinh có cặp mắt to, đôi má lún đồng tiền trường nữ sinh  trung học Gia Long ngày nào.
     -" Mày biết đó,Uyên đẹp, vẻ đẹp phúc hậu, ăn nói nhỏ nhẹ dễ thương.  Cái tao chấm ở Uyên là nhân hậu, biết sẻ chia. Tao tin rằng Uyên sẽ là  người mẹ tuyệt vời cho những đứa con của tao. Nhưng rồi mọi thứ đã thay  đổi. Thời gian tao nằm viện, bà cả hơn một năm sau tao đều đặn nhận được  thư Uyên là nhờ bạn bè ở Chiến đoàn gửi ngược về, nhưng tao không hồi  âm , bởi tao còn chưa biết điều gì sẽ xãy ra khi Uyên biết tao đã bị  đoạn chi. Bức thư cuối cùng sau hơn một năm Uyên kiên nhẫn gửi cho tao,  Uyên nói Uyên không tin tao là kẻ phản bội. Nhưng nếu phải chọn lựa giữa  bất trắc và phản bội, thì Uyên sẽ đón nhận sự phản bội và mong tao luôn  được bình an. 
      Xoay xoay ly cà phê trên bàn, vẻ kiêu hảnh của một chiến binh gan  lì từng vào sinh ra tử không còn nữa. Trước mặt tôi giờ đây là một lão  già  còn sót lại cái nền của một khung xương vạm vỡ, cùng nụ cười nửa  miệng như vừa khinh mạn, vừa giễu cợt y như ngày nào.Hắn vỗ vỗ vào cái  chân gỗ " Bấy giờ còn chưa có nó. Chính cái nạn gỗ đã đưa tao về với  thực tại, khắc họa trong tao cái hạnh phúc mông lung, cái lằn ranh mà  tao chỉ có thể đứng bên này mà không được phép bước qua. Tao xa Uyên từ  đó !
      Sài Gòn lại lắc rắc mưa. Hắn bắt tay tôi hẹn ngày gặp lại. Đêm dần  buông. Những ngọn đèn cao áp càng thêm sáng, phả cái ánh sáng vàng vọt  xuống mặt đường loang loáng nước mưa, cùng cái dáng gầy gò của hắn đổ  dài, mang trong nó một trái tim sâu thẳm yêu thương, cùng cái quá khứ  yên hùng của một chiến binh thầm lặng - Bóng ma biên giới ./.
      Viết theo lời kể của TPB Thạch Sơn, toán History CCN/Sll/NKT
      SAIGON 6.12.21 Đ.T CCN/SLL/NKT
 
No comments:
Post a Comment