Chúng ta không thể không cảm thấy xa xót với câu  trả lời nhẫn tâm bất chấp nhưng thực tiển kể trên. Và chúng ta làm gì  được đối với một việc đã rồi, qua sự kiện "những hành vi đã hoàn tất  trước khi thông báo". Hóa ra, khi cần thiết vào Việt Nam thì có tuyên  cáo long trọng: "Biên giới Hoa Kỳ kéo dài đến vĩ tuyến 17, và Ngô Ðình  Diệm là con người thần kỳ- TT Dwight Eisenhower"; khi chuẩn bị rút đi  thì có đánh giá kinh miệt: "Sài Gòn ví như một ổ điếm khổng lồ- TNS  Mike Mansfield", và "đám tướng lãnh ở đấy chỉ là một đống rác- Ðại sứ  Maxwell Taylor"; cuối cùng cần buộc Miền Nam mau chóng đi vào lần sụp đổ  cuối cùng, 1975, thì tuyên bố thẳng thừng: "Không nên cho chúng (Chính  phủ Sài Gòn) thêm một đồng xu nào nữa". Cách nói tàn tệ của Abzug, dân  biểu Hạ Viện Mỹ, nổi tiếng do thái độ thù ghét, chống đối chính quyền,  quân đội Miền Nam. Và nay, cần viết lại lịch sử Việt Nam để yên ổn giải  thích sự thất bại của mình (do đánh giá sai bởi chủ quan, và yếu đuối  đối với kẻ thù hiểm độc, bất nhẫn coi khinh bạn bè), nên tuyển dụng ngay  những kẻ gây nên "tình trạng lưu vong" của ba triệu người Việt hải  ngoại, để từ đó sẽ có những câu kết luận soạn sẵn: "Cộng đồng người Việt  Nam ở hải ngoại chỉ là tập họp những di dân vì lý do kinh tế, hoặc có  tộâi với nhà nước Việt Nam, kém văn hoá, không viết nên được niên biểu  sinh hoạt cho tập thể mình, sống âu lo, và sợ hãi ngày mai vì không có  tiềm năng kinh tế...". Những người như Hoàng Ngọc Hiến, Nguyễn Huệ Chi  đã, và đang hợp thức hóa, chính thống hóa những nhận định nầy có sự tiếp  tay của những người Mỹ - Kẻ luôn muốn chứng tỏ vị thế tối thượng của  mình trong tất cả mọi tình huống - Ở đây, họ thủ đắc thêm quyền hạn từ  quá trình hành xử, hoàn tất, và cho phép tay sai thực hiện Sự Ác.
Khi Thượng Ðế đã bị giết thì Con Người còn lại gì?  Người Mỹ đang giải quyết chương trình nầy với văn minh kỹ thuật tối ưu  của họ một cách vụng về, rất nhiều lầm lẫn. (2) 
Cuối cuộc, và dù cay đắng đến bao nhiêu chúng tôi  vẫn phải bày tỏ cùng Anh (hay nhắc nhở cho chính bản thân, và tất cả  bằng hữu, những tấm lòng chung thủy sắc son)- Cái giá đầu tiên mà Kẻ Sĩ,  người Chiến Ðấu phải trả là sự thiệt hại của chính bản thân, và nỗi đơn  độc thăm thẳm trên đường đi, giữa bóng đêm trùm lấp. Vụ án của Anh (hay  của chung chúng ta) sẽ vô cùng giản dị, dễ giải quyết, có khả năng thâu  đoạt thắng lợi, nếu như quỹ vận động có một khoảng tiền tương đối vừa  đủ cho án phí. Tương tự như thế, chính phủ Thái sẽ không thể nào ngang  ngược, lật lọng trong vụ xét xử Lý Tống, nếu toàn bộ ba triệu người Việt  trên toàn thế giới đồng lòng trong một ngày tẩy chay tất cả hàng hóa,  dịch vụ có liên quan đến, của, từ Thái Lan - Phải, chỉ một ngày thôi  cũng đủ. Lý Tống ắt trở về cùng chúng ta.
Thế nhưng, 
Chúng Tôi luôn có mặt cùng Anh. 
Dẫu cái chết. 
Dẫu vũng tối. 
Vì Quê Nhà đang mãi giữa đêm dày.
Mùa Lễ Chiến Binh Mỹ
Phất phới Cờ Hoa bay
Quê Hương sâu mạch đất
Máu xương lớp lớp rây.
Minnesota, 28 tháng Năm, 2001
Phan Nhật Nam
--------------------------------
1	Tính danh của Ký giả Lô-răng Phan Lạc Phúc viết  về Nguyễn Hữu Luyện, người sĩ quan QLVNCH bị chế độ cộng sản Miền Bắc  cầm tù lâu nhất: 1965-1987, chưa kể những hai hạn tù do "tội vượt biên"  sau khi đã trở về lại Miền Nam.
2	Bài viết được hoàn thành trước tai họa 11 tháng  9, 2001 ở New York, DC, Pennsilvania, vẫn có giá trị như một báo trước  đối với cơ quan cầm quyền, nhân sự lãnh đạo Mỹ Quốc.

 
No comments:
Post a Comment