Mấy chục năm xa xứ, nay lại có người nói về lính Lôi Hổ và danh xưng Biệt Kích. Cá nhân tôi may mắn được phục vụ một thời gian khá lâu trong chương trình Lôi Vũ ở Delta của Lực Lượng Đặc Biệt và hành quân cấp Toán lê lết khắp các đơn vị trong Nha Kỹ Thuật, Sở Liên Lạc, Sở Công Tác với các danh xưng: Lôi Hổ, Hắc Long, Thăng Long hầm bà lằng, cùng ăn cùng ngủ, cùng chia xẻ ngọt bùi hiểm nguy trong những chuyến công tác với những người em, người bạn được gọi là Biệt Kích. Viết lên điều này không phải để khoe thành tích, nỗ, háo danh...v...v.. mà để chứng minh với bạn Cao Sơn biết cá nhân tôi có một sự hiểu biết căn bản tối thiểu, để lạm bàn về danh xưng Biệt Kích mà bạn đã đề cập. Cũng vì bạn Cao Sơn viết mà không hiểu toàn bộ sự việc, cố tình quên đi sự hợp tác giữa Bộ Chỉ Huy do các cán bộ QLVNCH phối hợp với phía Mỹ để sản sinh ra những Toán nôm na tạm gọi là Biệt Kích điều hành bởi một hệ thống hành quân tình báo chiến lược, đảm nhận nhiều nhiệm vụ tối mật, gây nhiều thiệt hại cho địch, mà các chiến binh Bắc Việt trên đường vào Nam phải kiêng dè nhắc nhở nhau đề phòng, coi chừng BIỆT KÍCH GIÁN ĐIỆP. Để tránh những hiểu lầm của người đọc, có phương hại đến danh dự của toàn thể các Cựu quân nhân phục vụ trong đơn vị Nha Kỹ Thuật, Bộ Tổng Tham Mưu, tôi xin được trình bày rõ hơn một chút, vẫn chưa đầy đủ. (không ai dám tự cho mình là hiểu biết hoàn toàn về hoạt động CHIẾN TRANH NGOẠI LỆ của binh chủng Lực Lượng Đặc Biệt và Nha Kỹ Thuật được biến đổi qua từng thời kỳ...). để ai đó mở rộng tầm mắt, nhận rõ thân phận mình, đừng có lớn lối chứng tỏ cái tôi là lính Biệt Kích oai phong lẫm liệt mà người khác cần phải CÁO MƯỢN OAI HỔ. Muốn viết gì thì viết nhưng cũng phải nhớ đến cái tình, tình của những thằng lính nhảy toán, tình với các cấp chỉ huy có thể không cùng sát cánh bên nhau, nhưng có một thời gian vui, buồn, giận hờn, lo lắng với biết bao muôn vàn kỷ niệm. Cọp chết để da, người ta chết để tiếng, có còn gì nửa đâu mà cắn xé, mà vấy bẩn nhau để làm gì??? Quân đội nào cũng phải có kỷ luật, các vị QLVNCH ngày xưa vì cảm thương cho những số phận hẩm hiu của người hoạt động lẻ loi, nên lúc nào cũng vui vẻ bỏ qua những giây phút khùng điên tự cao tự mãn vô kỷ luật của một số ít anh em được mang danh là Biệt Kích.. Dù có được một vài ông Mỷ đở lưng, nhưng cán bộ vẫn có quyền nhốt hoặc đuổi về vườn khi vi phạm kỷ luật, đúng không nào??. Là những người lính được phía Mỷ trả lương, nhưng đồng lương đó được tính trong ngân khoản viện trợ hàng năm cho QLVNCH, dù có ăn lương Mỹ vì đất nước ta nghèo nàn, nhưng chúng ta chiến đấu cho VN. Hảnh diện gì khi tự cho mình là Biệt Kích được chính chủ Mỷ trả lương, để khinh miệt coi thường người lính QLVNCH!
Biệt Kích là gì?
Biệt Kích là danh xưng để chỉ định những người lính chính quy đảm nhận những nhiệm vụ trọng yếu trong lòng đất địch,họ được huấn luyện thành thuộc kỷ năng chiến đấu lẻ loi, sự chịu đựng bền bỉ và nhất là thoát hiểm mưu sinh để sống còn. Họ am hiểu và biết xử dụng mọi vũ khí của ta và địch và chấp nhận mọi sự rủi ro có thể xảy ra, kể cả sự bỏ rơi! không được hưởng quy chế tù binh khi bị bắt..v...v Chứ không phải như Hà văn Sơn tự là Sơn nổ, cũng xưng BK không biết rút chốt lựu đạn, nên muốn tự sát với địch mà không thành?!!!
Cũng có loại Biệt Kích được huấn luyện cấp tốc, chuyên về thực hành hơn là lý thuyết. Mỷ gọi các lực lượng này Cilivian Irregular Defense Group (Viết tắt C I D G. dịch là DÂN SỰ CHIẾN ĐẤU). Các cấp chỉ huy VN đặt cho hai chữ Biệt Kích gọn nhẹ vì BIỆT là đặc biệt chỉ biết bóp cò là đã thành lính và KÍCH là đánh giặc không theo một nguyên tắc, bài vở nhất định nào. Không phải chỉ có phía Mỷ tuyển mộ và huấn luyện và trả lương mà đều có sự phối hợp với các cấp Sĩ quan, Hạ sĩ quan QLVNCH. Ngoài việc tuyển mộ và huấn luyện tại chỗ, có hai Trung Tâm dùng để huấn luyện cho các Dân sự chiến đấu như Trung tâm của LLĐB ở Động Ba Thìn, chuyên đào tạo bổ túc cấp Trung đội Trưởng và Đại đội trưởng cho Biệt Kich. Trung tâm huấn luyện Yên Thế ở Long Thành chuyên huấn luyện xâm nhập bằng nhảy dù đêm, hoăc nhảy dù Halo, bắt tù binh,phá hoại..v...v cho các Toán Lôi Hổ của Sở Liên Lạc, trực thuộc Nha Kỷ thuật, bộ Tổng Tham Mưu.
Có nhiều loại Biệt Kích phụ trách mỗi công việc khác nhau. Binh chủng LLĐB thì có: Biệt Kích biên phòng (hành quân và phòng thủ các đồn biên phòng) Biệt Kích tiếp ứng: (cấp tiểu đoàn để tiếp ứng cho các Trại Biên phòng khi bị tấn công) Biệt Kích Thám Kích Tiền phong Delta: (hoạt động song hành với các Toán Delta). Biệt Kích Nùng: (canh gác các doanh trại cho Liên đoàn 5 LLĐB Hoa Kỳ). . Sở Liên Lạc thì có biệt kích Lôi Hổ; Biệt Kích An ninh: chuyên canh gác doanh trại; Biệt Kích Chiêu hồi; Sở Biệt Hải thì có các toán Biệt Kích Biệt Hải hoạt động ven biển miền Bắc. Ngoài ra có thêm Biệt Kích Long Hải do quân đội Úc tuyển mộ để hoạt động; Biệt Kích Thám sát tỉnh, Liên đoàn 81 người ta cũng gọi là lính Biệt Kích, nhưng chính danh là Liên Đoàn 81 Biệt Cách Nhảy dù..v...v Chỉ sau khi các Toán xâm nhập ở miền Bắc, bị cầm tù được thả về qua định cư ở Mỹ thì danh xưng Biệt Kích mới được sáng giá. Mặc dù họ là quân chính quy, có cấp bậc, có số quân nhưng người ta gọi là BIỆT KÍCH NHẢY BẮC vì họ được nhận lảnh những công tác đặc biệt hoạt động trong hậu phương của địch ở miền Bắc. Chính những quân nhân hoạt động trong chương trình OP34; OP35 ở miền Bắc này mới đúng là Biệt Kích thứ thiệt, ra đi không hẹn ngày về!
Tóm lại hai chữ Biệt Kích là do binh chủng LLĐB, Nha Kỹ Thuật,Sở Liên Lạc đẻ ra, tục danh là DÂN SỰ CHIẾN ĐẤU ăn lương Mỹ do VN cùng Mỹ chỉ huy, Những danh xưng Lôi Vũ, Lôi Hổ, Phượng Hoàng, Đề Thám, Hắc Long, Thăng Long chỉ là biệt danh của mỗi chương trình cũng do các cấp VN đặt để cho mỗi đơn vị phụ trách mà thôi.
Ở đây người viết không muốn đi sâu vào tổ chức các đơn vị tình báo chiến lược, chỉ nói thêm một vài điều về danh xưng BK mà ông Cao Sơn nói chưa hết, hoặc lâu ngày tuổi già lẩm cẩm quên trước quên sau.
_Có phải BK do Mỹ thuê mướn trả lương và chỉ huy không?
Bên binh chủng LLĐB ở các Trai Biên phòng, có 1 Toán A Mỷ phối hợp 1 Toán A/LLĐB VN. VN cùng tuyển mộ huấn luyện chỉ huy hành quân, phía Mỹ trả lương.
Sở Liên Lạc phụ trách chương trình Lôi Hổ: Giai đoạn đầu toàn bộ do Mỹ, sau đó mỗi toán hành quân có hạ sĩ quan và sĩ quan QLVNCH cùng phối hợp, giai đoạn sau này vì bất đồng ngôn ngữ, nên Mỹ tổ chức những toán đi riêng và VN đi riêng, tuy nhiên việc quản trị quân số vẫn do BCH Mỹ Việt phụ trách. (năm 71 Toán Hãi Phong thuộc Chiến đoàn 1 mất tích, tôi được chỉ định tuyển mộ, huấn luyện thành lập lại toán này, chứng minh là Mỹ và QLVNCH luôn luôn có sự hợp tác chặt chẻ) Sau năm 1970 Mỹ bắt đầu rút quân, BK của LLĐB được đồng hóa qua chính quy, các cấp Trung đội trưởng, Đại đội trưởng được mang cấp bậc tương xứng. Đến năm 1973 Biệt Kích NKT mới giải nhiệm, được đồng hóa qua QLVNCH cấp binh nhì.
Không được đội nón ĐỎ
Nón đỏ là màu nón của nhảy dù, là niềm tự hào của binh chủng, biết bao nhiêu người lính hy sinh để tô đậm màu nón, là trang bị của lính chính quy QLVNCH. BK là lực lượng bán quân sự không được quyền đội nón đỏ là chuyện đương nhiên
_Nổ
Đa số dành cho những người làm ít nói nhiều, việc lảnh 12 tháng lương trước khi đi công tác thì đã truyền tụng lâu rồi, từ khi có các Toán nhảy Bắc. Ai nổ thì tự bạn hỏi anh em BK là biết. Sở Liên Lạc dưới hệ thống chỉ huy của NKT, bạn không phải NKT ??? nên khi nêu lên vấn đề này bạn không mắc cở chăng? Ra Hạm đội là chuyện có gì lạ. Những anh em bị thương nặng, ở các trạm dã chiến không có đủ phương tiện, trực thăng tản thương của Mỹ thường hay đưa thẳng ra hạm đội, không chỉ BK, quân đội mà đôi khi dân thường hay tù binh bị bắt được sự yêu cầu của đơn vị hành quân Mỷ cũng được ra Đệ Thất Hạm đội để cứu cấp chửa trị cho đến khi bình phục. Hoặc trực thăng từ đệ thất hạm đội đảm trách đưa các Toán vào vùng hành quân, yễm trợ khi có nhu cầu là chuyện bình thường, tại bạn chưa biết mà thôi.
_Những nguyên nhân bạn mê Lôi Hổ cũng đúng, nhưng bạn quên những nguyên nhân khác. Là BK bạn muốn đào ngủ lúc nào cũng được. Đào ngủ xong muốn vào lại cũng xong (nên bạn cho là không bao giờ đào ngủ!) bạn là người lính đào ngủ ở QLVNCH vào BK khỏi bị chế tài bởi lệnh tầm nả. Còn nhiều nguyên nhân mà bạn mê Lôi Hổ, tôi không muốn nói ra.... . Với tỷ lệ quân số với các đơn vị Tổng trừ bị thì BK chết ít, chứ không phải là khó chết. Nhưng những giây phút căng thẳng, con tim tê cứng khi đảm nhận công tác phục kích bắt tù binh, đặt mìn phá hoại, bị địch lùng kiếm, đụng địch chạy thất điên bát đảo, thất lạc trong rừng như con mèo rụng lông, chưa kể những hồi hộp âu lo, một mình khi bị thương, bị địch bắt (có bao nhiêu Toán được cho là mất tích, số phận họ bây giờ ra sao bạn biết không?). Rồi thì khi đi trời nắng, khi về trời mưa (núi cao chi lắm núi ơi-núi che mặt trời không thấy trực thăng). Hoạt động ở vùng Trung lào và Thượng Lào hết lương thực lại hát bản (Mây mù trên núi cao, trực thăng không dám vào, tụi mình đoi sắc đói!) Bạn được may mắn không tham dự những chuyến hành quân đặc biệt, xâm nhập bằng nhảy dù đêm hoặc xâm nhập bằng nhảy dù Halo, chưa gặp những trường hợp bi đát trên, nên bạn chưa hưởng thụ được sự nguy hiểm, hồi hộp lo sợ tột cùng của cảm giác..v...v và v...v Đâu phải lúc nào cũng một tháng hai kỳ phép, áo quần láng lẩy..... đi phép hết tiền xe!
_Trước khi bạn muốn chưởi ai thì nên hãy tự chưởi mình trước, mua sâm Hàn quốc về uống cho có sức mà chưởi. Trước hết hãy tự chưởi sao không cố gắng học để trở thành Bác sĩ, Giám đốc như bạn bè mà lại làm thằng lính BK đói cơm rách áo, đi phép thiếu trước hụt sau!.. Sau đó chưởi về sự hiểu biết của mình quá nông cạn nên cứ tưởng BK là lính Mỹ, không có liên hệ gì đến QLVNCH. Nếu là lính Mỷ, sao bạn không dùng thì giờ và sự hiểu biết, nhờ bạn bè Bác sĩ, Kỷ sư, Tổng giám đốc của mình để tranh đấu vận động cho quyền lợi anh em BK còn ở quê nhà???!!!! Còn gì nửa đâu để hằn học, mỉa mai nhau! Tàn cuộc rồi ai cũng giống ai. Anh em BK vẫn còn nhiều lắm, dù sau này đã qua đơn vị khác hoặc về an phận ở quê nhà nhưng cái tình của những thằng đi TOÁN, đã từng làm con tốt qua sông vẫn còn sống mãi trong tim trong gan. Họ vẫn sum họp sưởi ấm nhau vào dịp Tết, hoặc thăm viếng giúp đở nhau khi tai ương bệnh tật. Sắp vào hòm rồi, BK hay Nha Kỹ Thuật cũng là 1, bỏ cái thói quen lợi dụng quyền tự do bào chí,muốn viết gì thì viết ... Cũng xuất thân trường lớp có bạn là kỷ sư, Tổng giám đốc chứ đâu phải dốt nát như kẻ hèn này đâu. Bây giờ bạn muốn làm Đại Tướng cũng còn được nữa là, huống chi hai chữ Biệt Kích!
Cao Sơn SLL
......coi như để trả lời một câu hỏi, chung cho nhiều thân, bạn hửu.
Thôi từ nay sẽ không còn thắc mắc, thắc rẻ chi chi nửa nghen bà con !
Ha ! Ha ! Ha !
LÍNH LÔI HỔ hay HỔ LÔI ?
Bài viết coi như kể chuyện, chân thật, chỉ có bớt mà không thêm. Có thể thời gian đã quên đi nhiều. Nói về huyền thoại của Lôi Hổ trong hiểu biết của một người Lính "trơn". Sẽ mất lòng "ai đó". Nhưng sự thật phải công nhận thôi. Có tức, có ứa Gan, thì ráng chịu. Làm gì được nhau.
Đáng lý ra thì không viết. Nhưng mấy thằng bạn học, chưa đi Lính bao giờ. Chúng nó học giỏi, nhiều chữ. Đứa thì muốn làm Thuyền Trưởng, đứa thì làm Bác Sĩ, đứa thì là Kỹ Sư, đứa thì làm Tổng Giám Đốc công ty này, công ty nọ. Nay thấy tôi "cọp đã rụng hết răng" nên xem thường. Gọi tôi là bị Cọp nó Lôi. Buồn lắm... Nhưng thực tế là vậy. Già rồi, có muốn chửi, nhưng cũng không có sức.
Lôi Hổ có cái tên lâu năm từ những năm tháng ở Huế, ở Đà Nẵng. Dân ngoài đó gọi những người lính không số quân. Họ không phải là Lính của VNCH. Họ là những người Lính do Mỹ tuyển mộ, thuê mướn. Người Mỹ chỉ huy, huấn luyện, trả lương. Từ Biệt Kích canh gác doanh trại, cho đến những Biệt kích nhẩy vào rừng. Nhưng vì, đất là đất của VNCH. Cho nên, các căn cứ này đều có những Sĩ Quan, binh sĩ của VNCH hợp tác. Cái chính là giấy phép. Vì Mỹ cấp giấy phép đâu có được. Ra đường vẫn có thể bị bắt và đưa đi Quân Dịch. Toán Trưởng Mỹ đưa danh sách người cần đi phép. Phía VNCH ký cho hợp thức hóa. Còn nhiều nguyên nhân khác. Nhưng chỉ nói một khía cạnh của vấn đề.
Những Biệt Kích này lương được Mỹ trả lương cao, thậm chí còn cao hơn Sĩ Quan VNCH. Lại không có "quân phong, quân kỷ". Nên không mấy được phía mấy vi VNCH có cảm tình. Thí dụ : Biệt kích không được quyền đội Nón Đỏ, chỉ được đội nón Bo Vành. Các Sĩ Quan khi có gì không bằng lòng, không thể phạt hay lấy uy. Giận quá, gọi đó là những "thằng Biệt Kích" cho xong chuyện. Mãi cho đến năm 1972. Mỹ về nước. Biệt Kích giải tán. Những Biệt Kích không số quân được đưa đi làm thủ tục giấy tờ là Lính VNCH, có số quân. Cấp bậc hầu hết là Binh Nhì. Cũng chẳng cần phải 3 tháng quân trường. Nên chào kính cũng "trớt qướt". Nên ngay cả sau này, chuyện "chào kính". Các vị Sĩ Quan, không thèm "chấp" với những người Lính có gốc từ Biệt Kích chuyển qua.
Có một lần, tôi về BCH/ Sở Liên Lạc. Tôi đi ngược chiều với Thiếu Tá Riềng/ Trưởng Phòng 1. Ông gốc Dù, tính kỷ luật cao độ. Tôi tỉnh bơ đi ngang không chào. Ông quay người lại.
- Anh kia, sao gặp tôi không chào, cấp bậc gì, tên gì ?
- Dạ, Biệt Kích Thiếu Tá.
Ông quay lưng bỏ đi mà không nói thêm câu nào. Nói chung , Nha Kỹ Thuật không tuyển Lính mà 100% đều lấy từ quân trường Sĩ Quan và Hạ Sĩ Quan. Lính thì chỉ con sót nhờ thời Biệt Kích chuyển qua. Tôi cố giải thích như thế là chữ Biệt Kích từ đầu đến cuối, ở trong đơn vị để ám chỉ NKTnhững người Lính có cấp bậc thấp nhất, ít chữ nhất, vô kỷ luật nhiều nhất. Cũng có một số Lính chuyển về NKT từ Lực Lượng Đặc Biệt, con số này không nhiều.
Đến thời của tôi. Học hỏi từ những đàn anh Biệt kích như Nguyễn Văn Châu ( Châu Lác) Nguyễn Văn Nhỏ , Võ Văn Thành Long, Ngô Quý Hồng, Nguyễn Mạnh Cường. v.v...Chúng tôi thương mến nhau, giúp đỡ nhau. Vì Biệt Kích mỗi ngày một hiếm đi. Ai đào ngũ thì không biết. Chứ đám Biệt Kích chúng tôi không đào ngũ. Có nhiều nguyên nhân. Không phải là vì Biệt Kích là anh hùng. Biệt Kích được các quân binh chủng khác nể trọng. Mà là vì:
1/ Tháng nào, chúng tôi có ít nhất 2 lần về phép Sài Gòn. Cứ sau 1 lần xâm nhập 6 ngày 5 đêm là có 3 ngày phép. Một tháng chúng tôi có 2 lần đi hành quân. Giống như vừa nói chuyện với Toán Trưởng Phong Tay Sáng hôm tuần trước. Riết rồi đi phép về Sài Gòn mà không có tiền xe. Trong khi các Quân, Binh Chủng khác. Cả năm không thể có phép về thăm nhà, vì nhu cầu chiến trường.
2/ Đi hành quân xong. Về căn cứ xuất phát. Lúc nào cũng sạch sẽ. Ngủ giường nệm, quần áo ủi hồ, chẳng phải canh gác làm gì cả. Cứ như đang ở nhà.
3/ Rất khó chết. Dù rằng mục tiêu lúc nào cũng nguy hiểm. Chỉ vài người chui rúc trong mật khu địch, có hàng trăm, hàng ngàn bộ đội. Nhưng vì nhiệm vụ là lấy tin tức, chụp hình, nặng quá thì bắt tù binh. Chứ không phải là dân đánh nhau. Xui lắm, tao ngộ chiến. Chạy nhanh, chạy giỏi thì vẫn giữ được mạng. Có người đàn anh tên là Mỹ Mù nói chuyện với các quân binh khác rằng "Nếu nói đến đánh nhau, chúng tôi đánh còn thua mấy anh Địa Phương Quân". Đúng thật như thế . Lôi Hổ "Tam thập lục kế. Vi Tẩu là thượng sách."
Đó là nguyên nhân tôi mê Lôi Hổ.
Qua Mỹ, Mấy ông Nha Kỹ Thuật "nổ không cần hà tiện". Nổ không cần biết các Quân Binh Chủng có buồn hay không. Nổ nước miếng bị gió thổi ngược bắn ngược trở lại miệng mình. Tưởng giảm tốc độ. Nhưng không... Nổ còn bạo hơn nữa. Mới tuần Đại Hội NKT, có anh khác binh chủng hỏi anh Chung Tử Ngọc " Ngày xưa, mấy anh trước khi đi hành quân đều lãnh tiền tử hết hả". Chung Tử Ngọc phải đính chính là " làm gì có chuyện đó." Không nổ thì sao có câu hỏi vậy. Hay "tụi tôi là bay ra Hạm Đội 7 thế này, thế nọ.". Mấy Ba ơi, ra Hạm Đội 7 làm gì. Bộ ngắm Cá heo hả. Mắc cỡ quá chừng chừng. Tui độn thổ cũng không kịp khi mấy Ba nổ còn hơn pháo 130 ly.
Còn cái đám Biệt Kích ngày xưa bị khó dễ, bị xem thường. Không biết tại sao. Bây giờ mấy quan lại lấy, lại tự xưng là Biệt Kích Trung Úy Nguyễn văn D....Sao kỳ dzậy. Cái từ Biệt Kích là của những thằng Lính thiếu quân phong, quân kỷ, của những thằng không số quân mới được xài. Sao bây giờ lại...mượn vậy. Hãy trả lại cho chúng tôi 2 chữ này. Biệt Kích là chữ những thằng không số quân, không cấp bậc. Mong lắm thay.
Đáng lý ra thì không viết. Nhưng mấy thằng bạn học, chưa đi Lính bao giờ. Chúng nó học giỏi, nhiều chữ. Đứa thì muốn làm Thuyền Trưởng, đứa thì làm Bác Sĩ, đứa thì là Kỹ Sư, đứa thì làm Tổng Giám Đốc công ty này, công ty nọ. Nay thấy tôi "cọp đã rụng hết răng" nên xem thường. Gọi tôi là bị Cọp nó Lôi. Buồn lắm... Nhưng thực tế là vậy. Già rồi, có muốn chửi, nhưng cũng không có sức.
Lôi Hổ có cái tên lâu năm từ những năm tháng ở Huế, ở Đà Nẵng. Dân ngoài đó gọi những người lính không số quân. Họ không phải là Lính của VNCH. Họ là những người Lính do Mỹ tuyển mộ, thuê mướn. Người Mỹ chỉ huy, huấn luyện, trả lương. Từ Biệt Kích canh gác doanh trại, cho đến những Biệt kích nhẩy vào rừng. Nhưng vì, đất là đất của VNCH. Cho nên, các căn cứ này đều có những Sĩ Quan, binh sĩ của VNCH hợp tác. Cái chính là giấy phép. Vì Mỹ cấp giấy phép đâu có được. Ra đường vẫn có thể bị bắt và đưa đi Quân Dịch. Toán Trưởng Mỹ đưa danh sách người cần đi phép. Phía VNCH ký cho hợp thức hóa. Còn nhiều nguyên nhân khác. Nhưng chỉ nói một khía cạnh của vấn đề.
Những Biệt Kích này lương được Mỹ trả lương cao, thậm chí còn cao hơn Sĩ Quan VNCH. Lại không có "quân phong, quân kỷ". Nên không mấy được phía mấy vi VNCH có cảm tình. Thí dụ : Biệt kích không được quyền đội Nón Đỏ, chỉ được đội nón Bo Vành. Các Sĩ Quan khi có gì không bằng lòng, không thể phạt hay lấy uy. Giận quá, gọi đó là những "thằng Biệt Kích" cho xong chuyện. Mãi cho đến năm 1972. Mỹ về nước. Biệt Kích giải tán. Những Biệt Kích không số quân được đưa đi làm thủ tục giấy tờ là Lính VNCH, có số quân. Cấp bậc hầu hết là Binh Nhì. Cũng chẳng cần phải 3 tháng quân trường. Nên chào kính cũng "trớt qướt". Nên ngay cả sau này, chuyện "chào kính". Các vị Sĩ Quan, không thèm "chấp" với những người Lính có gốc từ Biệt Kích chuyển qua.
Có một lần, tôi về BCH/ Sở Liên Lạc. Tôi đi ngược chiều với Thiếu Tá Riềng/ Trưởng Phòng 1. Ông gốc Dù, tính kỷ luật cao độ. Tôi tỉnh bơ đi ngang không chào. Ông quay người lại.
- Anh kia, sao gặp tôi không chào, cấp bậc gì, tên gì ?
- Dạ, Biệt Kích Thiếu Tá.
Ông quay lưng bỏ đi mà không nói thêm câu nào. Nói chung , Nha Kỹ Thuật không tuyển Lính mà 100% đều lấy từ quân trường Sĩ Quan và Hạ Sĩ Quan. Lính thì chỉ con sót nhờ thời Biệt Kích chuyển qua. Tôi cố giải thích như thế là chữ Biệt Kích từ đầu đến cuối, ở trong đơn vị để ám chỉ NKTnhững người Lính có cấp bậc thấp nhất, ít chữ nhất, vô kỷ luật nhiều nhất. Cũng có một số Lính chuyển về NKT từ Lực Lượng Đặc Biệt, con số này không nhiều.
Đến thời của tôi. Học hỏi từ những đàn anh Biệt kích như Nguyễn Văn Châu ( Châu Lác) Nguyễn Văn Nhỏ , Võ Văn Thành Long, Ngô Quý Hồng, Nguyễn Mạnh Cường. v.v...Chúng tôi thương mến nhau, giúp đỡ nhau. Vì Biệt Kích mỗi ngày một hiếm đi. Ai đào ngũ thì không biết. Chứ đám Biệt Kích chúng tôi không đào ngũ. Có nhiều nguyên nhân. Không phải là vì Biệt Kích là anh hùng. Biệt Kích được các quân binh chủng khác nể trọng. Mà là vì:
1/ Tháng nào, chúng tôi có ít nhất 2 lần về phép Sài Gòn. Cứ sau 1 lần xâm nhập 6 ngày 5 đêm là có 3 ngày phép. Một tháng chúng tôi có 2 lần đi hành quân. Giống như vừa nói chuyện với Toán Trưởng Phong Tay Sáng hôm tuần trước. Riết rồi đi phép về Sài Gòn mà không có tiền xe. Trong khi các Quân, Binh Chủng khác. Cả năm không thể có phép về thăm nhà, vì nhu cầu chiến trường.
2/ Đi hành quân xong. Về căn cứ xuất phát. Lúc nào cũng sạch sẽ. Ngủ giường nệm, quần áo ủi hồ, chẳng phải canh gác làm gì cả. Cứ như đang ở nhà.
3/ Rất khó chết. Dù rằng mục tiêu lúc nào cũng nguy hiểm. Chỉ vài người chui rúc trong mật khu địch, có hàng trăm, hàng ngàn bộ đội. Nhưng vì nhiệm vụ là lấy tin tức, chụp hình, nặng quá thì bắt tù binh. Chứ không phải là dân đánh nhau. Xui lắm, tao ngộ chiến. Chạy nhanh, chạy giỏi thì vẫn giữ được mạng. Có người đàn anh tên là Mỹ Mù nói chuyện với các quân binh khác rằng "Nếu nói đến đánh nhau, chúng tôi đánh còn thua mấy anh Địa Phương Quân". Đúng thật như thế . Lôi Hổ "Tam thập lục kế. Vi Tẩu là thượng sách."
Đó là nguyên nhân tôi mê Lôi Hổ.
Qua Mỹ, Mấy ông Nha Kỹ Thuật "nổ không cần hà tiện". Nổ không cần biết các Quân Binh Chủng có buồn hay không. Nổ nước miếng bị gió thổi ngược bắn ngược trở lại miệng mình. Tưởng giảm tốc độ. Nhưng không... Nổ còn bạo hơn nữa. Mới tuần Đại Hội NKT, có anh khác binh chủng hỏi anh Chung Tử Ngọc " Ngày xưa, mấy anh trước khi đi hành quân đều lãnh tiền tử hết hả". Chung Tử Ngọc phải đính chính là " làm gì có chuyện đó." Không nổ thì sao có câu hỏi vậy. Hay "tụi tôi là bay ra Hạm Đội 7 thế này, thế nọ.". Mấy Ba ơi, ra Hạm Đội 7 làm gì. Bộ ngắm Cá heo hả. Mắc cỡ quá chừng chừng. Tui độn thổ cũng không kịp khi mấy Ba nổ còn hơn pháo 130 ly.
Còn cái đám Biệt Kích ngày xưa bị khó dễ, bị xem thường. Không biết tại sao. Bây giờ mấy quan lại lấy, lại tự xưng là Biệt Kích Trung Úy Nguyễn văn D....Sao kỳ dzậy. Cái từ Biệt Kích là của những thằng Lính thiếu quân phong, quân kỷ, của những thằng không số quân mới được xài. Sao bây giờ lại...mượn vậy. Hãy trả lại cho chúng tôi 2 chữ này. Biệt Kích là chữ những thằng không số quân, không cấp bậc. Mong lắm thay.
Cao Sơn
No comments:
Post a Comment