Đã đến lúc…
Xin thưa, bài viết có phần mạnh bạo, có thể sẽ được cho là khích động bạo lực hoặc khủng bố, nhất là đối với những đầu óc, tư duy “lương thiện một chiều”. Nhưng mà, dưới chế độc CS cầm quyền – như CSVN hiện giờ - việc áp dụng đạo lý nhúng nhường có thể trở nên yếu hèn và vô ích.
Ngày trước, người CS phát động chiến tranh bằng cách cướp chính quyền. Và rồi từ đó tung ra vô số hình thức khủng bố: giết hại không thuơng tiếc, tàn sát chẳng gớm tay. Không phải đối với (kẻ địch) - thực dân và sau này là đế quốc, chỉ là chiêu bài để vận động kêu gọi – mà là tàn sát, khủng bố đối với đồng bào, đồng chí, dân tộc ta; những ai không theo CS hoặc làm trái ý CS.
Cướp của, giết người, thủ tiêu bằng mọi hình thức, đó là phương cách đường lối mà Hồ Chí Minh đã đề ra: “Giết, giết, và giết tất cả… giết bàn tay không lúc nghỉ” để cho đảng (lúc trước là Việt Minh, và sau là Cộng sản) nắm lấy độc quyền. Giết chẳng nương tay, và giết hại không bao giờ biết ăn năn, hối hận.
Suốt mấy mươi năm, chặn đường lịch sử đấu tranh vì dân tộc, CS luôn dùng trò lừa mị, gian trá, lưu manh, rồi đầu độc để ru ngủ toàn dân tộc tin yêu và nghe theo cho đến khi toàn thắng (với những hy sinh lớn lao tính mạng và tài sức của cả dân tộc). Để rồi khi thắng lợi hoàn toàn thì nắm trọn quyền thống trị, và vẫn không ngừng tàn hại chúng dân, để giành lấy mọi đặc lợi, đặc quyền và hưởng thụ.
Thời gian mấy mươi năm trước là thế, và thời gian của những năm sau này thì lại càng hung bạo tàn ác hơn – và cũng hèn hạ hơn - “hèn với giặc và ác với dân”. Từ ngày mà khối CS (Liên Xô) tan rả, CSVN phải xin thần phục, và răm rắp thực thi theo ý muốn của Tàu cộng - từ sau hiệp ước Thành Đô, một hiệp ước lén lúc để xin thần phục Tàu - Rồi từ đó, bằng mọi chính sách, mọi đường lối đều là vâng phục Tàu để dâng nạp non sông.
Dù rằng ký kết, nhận lệnh lén lúc, nhưng mà thể hiện, thực thi thì quá rõ. Người dân đã thấy, đã biết mà chưa thể làm gì. Có kiến nghị, có yêu cầu… chẳng bao giờ được nghe. Và nếu chống đối, phản kháng thì đảng luôn thẳng tay đàn áp: bắt bớ, đánh đập, bắt bỏ tù… Đảng bao giờ vẫn độc đoán chuyên quyền để được lợi riêng cho đảng.
Bao hình ảnh, hành vi, dẫn chứng… rất rõ ràng, xác thực đã được vạch, nêu ra (từ bao người, từ bao năm), hẳn mọi người đã rõ. Phạm vi bài viết này, xin không cần phải nêu lên, để xin đi vào chi tiết khác.
Nắm quyền thống trị từ 43 năm qua - những ngày yên bình xây dựng - đảng và nhà nước (do đảng cầm quyền) đã làm được gì? Xây dựng những gì, và tàn hại những gì?
-Độc lập, tự do: không có. Hạnh phúc ấm no: lại càng không. Người dân vẫn khốn khổ bần cùng. Chỉ có đảng (và phe phái của đảng) là vinh sang, sung túc.
-Đánh Mỹ cút đi thì giờ đây lần lượt rước giặc Tàu (TC) vào lấn chiếm đất nước và lần lần ngự trị. Và viễn ảnh của một dân tộc lệ thuộc Tàu – đi vào nô lệ - đã sắp cận kề: Đất nước lần luợt mất, biển đảo bị chiếm dần, và đâu đâu cũng có cơ sở Tàu, dân Tàu khắp nước: Tàu chiếm lĩnh, Tàu đầu độc, Tàu ngự trị khắp cùng (do đảng thi hành và chấp nhận). Đảng dung dưỡng, bao che, trọng thị. Và xem dân VN như cỏ rác?
Đảng đã làm gì? Lúc nào cũng ru ngủ và trấn an: Đây là “chủ trương lớn”, là chính sách, là kế hoạch? Chủ trương lớn để cho Tàu tự do xâm lấn, và kế hoạch để rút rỉa thâm lạm, để đảng vinh sang và mặc cho người dân lang thang, đói rách…
Người dân, một khi chống đối, phản kháng, yêu cầu…thì luôn bị đàn áp dã man tàn độc, giết hại và bắt bỏ tù. Đó là phương cách để đảng vững vàng trường trị.
Trước viễn ảnh nước mất, nhà tan. Và người dân đang được đảng “dẫn dắt” để đi vào “nô lệ”. Trở lại tình trạng còn hơn là thời kỳ thực dân đô hộ. Thì dân tộc VN ta phải làm gì?
Cam tâm và chờ đợi… mọi việc cứ để đảng và nhà nước lo? Phản kháng và vùng lên lại càng chết, vì chính sách của đảng từ lâu nay là vô cùng tàn bạo…?
Cộng sản cai trị dân chủ yếu là đầu độc: làm cho ngu dốt và làm cho “sợ”. Chính vì nỗi sợ mà đảng muốn làm gì thì làm, và người dân chỉ có việc tuân hành. Thật ra, người CS cũng “sợ”. Chính vì sợ: sợ mất quyền, mất đảng, mất địa vị lợi quyền, và càng sợ chết, mà đảng đã không ngần ngại lòn cúi đầu phục Tàu, và cam tâm làm tay sai hiến dâng đất nước. Có nghĩa là CS cũng rất “sợ”.
Bây giờ, trước cái chết – nô lệ tức là chết - Sợ, không sợ cũng là chết. Dân tộc VN ta hôm nay không còn cách nào hơn. Bước đường cùng phải vùng dậy.
Vùng dậy cách nào?
Sẽ không còn cầu khẩn van xin nữa. Cũng không cần trông vào lòng tốt, nhân đạo mà xin xỏ ban phát nương tay. Nhân nhượng, thỉnh cầu, xin xỏ, cúi lòn, chỉ càng thêm gánh lấy chết chóc khổ đau, mà không cách nào vượt thoát.
Chỉ còn cách phải liều. Phải xem CS hôm nay là địch, là giặc - giặc CSVN, giặc Tàu - để mà liều mình diệt giặc.
Lực lượng không có ư? –Toàn dân là lực lượng. Sức mạnh chưa có ư? –Toàn dân là sức mạnh, miển là phải quyết tâm và cùng nhau đoàn kết. Triệu người như một phải bất khuất vùng lên – vùng lên hay là chết - Đồng minh giúp sức ư? –Không phải không cần, nhưng mà phải tự lực. Tự sức mình vùng dậy - số đông, toàn thể - rồi sẽ có tiếp sức, tiếp tay.
Vũ khí ở đâu? - Mỗi người là một vũ khí. Vũ khí tự ta, và tất cả mọi thứ đều là vũ khí: vũ khí tự tạo, vũ khí tự làm, và tất cả mọi (vật dụng) quanh ta đều là vũ khí. Vũ khí luôn tiềm ẩn từ sức mạnh riêng mình.
Còn nhớ xưa kia, chống Pháp, vũ khí không có, nhưng với quyết lòng: có gươm, dùng gươm, có giáo mác, dùng giáo mác. Không có thì gậy gộc, cuốc thuỗng… Ta không đối đầu diệt địch với số đông, mà ta rình mò lén lúc, chờ địch lẻ loi sơ hở, ta ra tay. Diệt từng đứa, bằng mọi cách, mọi khi, mọi chốn… CA, CSCĐ, CSGT, cả QĐ… chờ sơ hở, lẻ tẻ từng đứa, ta diệt. Thừa cơ để diệt: diệt bằng cắt cổ, đập đầu… bằng dao, bằng mác, bằng rựa… bằng mọi thứ. Diệt rồi, ta chạy, ta lẫn trốn. Người dân sẽ bảo vệ ta…
Tụi địch – bây giờ phải nói, tất cả đám cầm quyền, đảng viên… (nếu không theo về người dân) là địch, đi lẻ loi: đi chợ, đi chơi, đi dạo, đi về nhà, đi ngủ… ta tùy cơ hội mà diệt. Có bị diệt thì chúng (những đứa khác) mới sợ, sẽ phải thúc thủ, phải chừa. Nói chung là toàn dân ta, thấy địch, thừa cơ hội mà diệt - diệt chẳng tha, diệt không nao núng. “Diệt, diệt mãi, diệt không lúc nghỉ. Diệt cho chừa cái thói hại dân - Diệt cho hết cái loài hung bạo - Diệt chưa xong, ta diệt lần lần”.
Đàn áp, giết chóc ư? Cũng khó mà truy tìm ra những hành động lén lúc.
Việt Nam, dân tộc anh hùng! Xưa kia, nghe lời CS (lợi dụng, kêu gọi lòng yêu nước, diệt thực dân) ta dám liều thân ôm bom vào đồn diệt địch. Và ngày nay, tại sao không? CS (cũng là giặc) đang đưa ta vào chổ chết. không liều, sợ chết, cũng không thoát chết.
Có liều, có gan, có tự phát vùng lên, chắc chắn là có hổ trợ giúp sức: từ 5 triệu đồng bào VN hải ngoại, từ lương tâm thế giới loài người… Một dân tộc (trước sự xâm lăng, bị trị) biết đoàn kết, biết dũng mãnh kiên cường, biết vùng lên chống giặc sẽ không sợ thiếu hổ trợ giúp đở, miển là ta phải quật khởi lúc đầu.
Một truyện ngụ ngôn rất là lý thú, mà theo đó video clip đã thực hiện: một đàn trâu ăn cỏ ở bìa rừng, thường bị 5-3 con sư tử đến rượt đuổi vồ bắt. Cả đàn trâu (hàng trăm con) sợ bỏ chạy. Một vài con nhỏ yếu chạy không kịp bị sư tử vồ bắt. Mấy ngày khác cũng thế, sư tử rượt đuổi, trâu cùng bỏ chạy, và một vài con bị sư tử vồ mồi. Đến một hôm, một số trâu không chạy mà cùng nhau chống lại, và rượt đuổi sư tử. Sư tử yếu thế bỏ chạy, và một số con bị trâu chém chết. Từ đó, sư tử không dám đến đàn trâu.
Một câu truyện, một bài học rất là xác đáng cho dân tộc mình phải biết vùng lên.
Kính quí vị. Trên đây là ý nghĩ gợi ý: có rất nhiều điều đáng nói và cần làm. Mong rằng có thêm ý kiến đóng góp. Góp phần cho sự vùng lên – dân tộc VN đang bên bờ nô lệ và chết. Chỉ vì lầm tin, nghe theo cái đảng lưu manh bán nước hại dân.
Đã đến lúc phải vùng lên và dẹp tan nỗi “sợ”.
Vùng lên bằng mọi cách, tiêu diệt bằng mọi thế. Phải tận diệt cái đảng bán nước, đưa dân tộc vào vòng nô lệ, là đảng CSVN.
Diệt CSVN trước, rồi diệt giặc Tàu sau. Hoặc nếu cần, diệt cả hai cùng một lúc. Không hèn yếu. Không cúi lòn. Không cầu xin. Không dung thứ. Phải quyết tâm (cả liều mình) để tận diệt phường cướp nước, bán nước hại dân.
Lịch sử dân tộc Việt Nam, không sợ chết, và không thể yếu hèn.
5/6/2018 – Ng. Dân.
No comments:
Post a Comment