Tuesday, June 11, 2013

Tạ Ơn Anh

Kính thưa Qúy quan khách, Qúy NT, CH/NKT và PĐ219.
Tôi là cựu Trưởng Toán sau cùng của Toán 723, hôm nay được hân hạnh trình bày cùng qúy vị môt câu chuyện thực, rất thực đã trên 40 năm rồi mà nay chúng tôi mới tìm ra được người phi công Ân Nhân trong chiếc trực thăngPĐ/219 gồm có Pilot Du, Pilot Đảnh, Xạ thủ Mẫn & Phát đã liều mạng bay xuống bãi cứu bán Tổ A Toán 723 của T/U.Hậu đang bị bao vây tại bãi đáp ở vùng Tam Biên. Cảm động nhất khi biết chiếc phi cơ của anh Du & Đảnh chỉ tình cờ bay ngang qua vùng với một công tác khác. Nhưng khi nghe bán Tổ A của Toán 723 đang bị địch phục kích bao vây lúc vừa mới xuống bãi và làm chiếc trực thăng của PĐ 235 thả bán tổ A bị bắn cháy đang gắng gượng bay ra khỏi bãi, đã để lại bán tổ A đang chống trả dịch quân trong lửa đạn.
Trước hỏa lực mạnh của địch quân, anh Du và Đảnh từ trên cao bay liều mạng thẳng xuống bãi và cứu bốc được T/u Hậu, Ts Huỳnh Cẩm sanh và Ts Ngô Quang Đợi thoát ra khỏi bãi an toàn.Tuy nhiên, anh xạ thủ Phát bị bắn bể mông và chiếc phi cơ bị nhiều lổ đạn cố lết bay về Komtum.
Trong tình cảnh trở về vội vàng bàng hoàng từ lửa đạn sống chết trên chiến trận. Người cứu và  người thọ ơn không kịp nhận diện mặt nhau để hàn nhuyên đôi điều. Mỗi người mổi ngả theo đơn vị tiếp nối công tác ở những nơi khác, T/u Hậu mãi mãi nhớ tên người phi công Du- Đảnh - Mẫn & Phát để hy vọng có một ngày tìm gặp được những người ân nhân cứu đời mình để nói lên được 3 tiếng TẠ ƠN ANH là mãn nguyện trong cuộc đời .
Thưa qúy vị.
Điều ước nguyện ấy đã đến  như một sự sắp đặt của "định số" . Hơn 40 năm qua, nay Toán 723 của chúng tôi đã tìm được ra những người ân nhân ấy. ƠN NGHĨA - TÌNH NGƯỜI làm sao chúng tôi quên được.
Rất tiếc, anh Du đã bay xa vào vùng trời cao hơn 10 năm nay tại WDC. Anh Mẫn thì còn ở VN. Anh Phát thì ở Vancouver- Canada . Nay chỉ có 2 anh Phúc và Đảnh đang có mặt trong ĐH/10. Chúng tôi có một món qùa kỷ niệm xin biếu hai anh để nói lên lòng cám ơn của chúng tôi.
 Kính mời anh Phúc và anh Đảnh lên sân khấu
( Nguyên văn 1:30 phút)
 Kingbee Phan Văn Phúc và Trưởng Toán 723 Lê Hậu

 Kingbee Phúc và Thiếu Úy Hậu


From: Hoang Le <lenhuhoang68@yahoo.com>
To: aitu Le <leaitu@yahoo.com>
Sent: Wednesday, June 5, 2013 9:50 PM
Subject: Re: v/v tặng quà.
 
Bn Hu mến;
Rt cám ơn bn đã đ cao vai trò ca chc v Trưởng ban t chc. Vi nhng người khác có th h hnh din, ngh là h có quyn quyết đnh mi vic, nhưng vi tôi ch là mt bn phn phi gánh vác, (ai làm cho mình ngi chơi xơi nước hòai) nên bt c điu gì phi thông qua tp th Hi hoc Tng Hi. Cho nên tôi cm nhn mình chng có quyn hành gì, có chăng là được quyn nghe chưởi vì không th tha mn tt c mi ý kiến ca tng cá nhân. Tôi quan nim NKT là mt Hi đòan ái hu  Cu quân nhân, mà đã gi là cu quân nhân là phi có th lp, phi có  h thng quân giai, dù bây gi tt c đu là anh em, nhưng khi làm vic phi có nguyên tc, không th mnh ai ny làm, s mt đi s đng nht. Đi vi tôi, vic cám ơn ca bn t rõ tình nghĩa ca mt con người biết sng, bíêt cư x, ngòai ra còn kết ni tình cm vi đơn v bn. Tuy nhiên không phi ai cũng ngh như chúng ta, nếu ai cũng cùng mt suy ngh thì đâu còn có chiến tranh và sau mi Đi Hi đâu có tiếng chì tiếng bc, chê bai đ điu..
 
Nhng li viết cho bn là ca tôi, không ca ai khác. Bn Hu đã không mun ph biến ra ngòai, chng l tôi làm ngược li... Tôi được gì???? và bn Hu mt gì? Chúng ta đã già, dù ngu cách my, ai cũng có đôi chút hiu biết. cá nhân tôi thì sng tht, nói tht, c gng tu thân theo truyn thng ông bà t tiên, rt gin d mà đã thy khó, không có trình đ đ tham kho nhng kiến thc triết lý đông tây kim c, nên ch biết HIN gp LÀNH, mà cũng làm chưa xong......
Nhng gì tôi mun nói, thì đã nói xong. Tht lòng tôi chng có quyn hành gì, nên ch đóng góp ý kiến vi bn,nếu bn cm thy vic làm ca bn hp thi,hp thế thì bn c tiến hành vi bn Hòa.Chúc bn có nim vui trn vn khi đã tr xong món n thi chinh chiến.
Cám ơn bn đã cho đc nhng mu chuyn, mà bn coi như là mt tài liu tht quan trng đ tham kho chng minh .
HNB


6/11/2013 1:00 PM

BẢN TIN BUỔI SÁNG
Anh Phúc & anh Đảnh kính
  Thời tiết xứ Trâu rừng luôn thay đổi bất thường, làm chuyến phi cơ đưa  Hậu trở lại Buffalo phải thay đổi giờ bay nên về nhà vào lúc 3:00 am sáng 11/6. Ngủ một giấc, thức dậy mở email ra mới đọc được những gì thư từ qua lại của các anh qua ĐH/10/NKT.

Thưa hai anh.
Đã mấy lần ĐH/NKT vừa qua Hậu đều vắng mặt. Nhưng lần nầy, vì “duyên cơ ” đưa đến đã cho Hậu tìm ra được người Ân Nhân của đời mình và của Toán 723. Đó là một trong những động cơ thúc dục Hậu phải đi Dallas để trong tuổi đời đang về chiều còn kịp nói được 3 tiếng TẠ ƠN ANH đã ấp ủ trong lòng hơn 40 năm qua, đến nay mới mãn nguyện. Sự gặp gỡ này, mới đúng như ý nghĩa của ĐH/10 là “ Gạch Nối ’’. Để nối kết tình chiến hữu của NKT& PĐ219 và những ai thực là chiến sĩ của QLVNCH &.vân vân. Đây là một cơ hội để thêm một lần nữa, được gặp nhau trong độ tuổi trăng tàn với tâm tình ôn lại những kỷ niệm một thời sống chết bên nhau “không bỏ anh em, không bỏ bạn mình”, chứ không phải làm gạch nối với chủ đích vui chơi bằng các giọng hát miệt vườn nhảy nhót lung tung trong ánh đèn mờ… Nếu đúng thế, thì gạch nối có lẽ sẽ phản ngược là “ gạch nồi ”. (những ẩn ý trong âm tự NÔI nếu thêm dấu sắc, huyền, hỏi ngã thì sẽ có nghĩa khác nhau. Sự Kỳ Bí Trong Ngôn Ngữ VN).
Tiếc rằng anh Kingbee Du không còn nữa, thân xác của anh đã tan biến theo tro bụi trở về với đất cát hơn 10 năm qua, nên không có ngôi mộ để Hậu có cơ hội đến thắp một nén hương tại WDC và đặt vòng hoa “ TẠ ƠN ANH ”, người phi công PĐ219 can trường đầy tình chiến hữu sống chết cùng với các toán của NKT.
  Anh Phúc-Đảnh ơi!
Sau khi đã tạ ơn hai anh xong, Hậu có xin phép quan khách 2 phút để bằng điệu sáo trúc,thay lời Hậu truy hồn “TẠ ƠN ANH DU ” người đã cứu đời mình.
Oái ăm thay! vì có mấy sợi giây điện qúa đát, rẻ tiền, loại dổm chợ trời, đã làm “ mát-chạm” khiến âm thanh tắt mở, xì xẹt, lúc có, lúc không, để rồi anh em chúng mình đành xuống sân khấu mà “thất lễ” chưa kịp chào quan khách.
Thôi mọi chuyện rồi cũng qua, bởi trong cõi “thế gian” nầy chúng mình cùng biết chưa phải là “thế thật”, tất cả là “vô thường” ở khắp mọi nơi. chẳng bận tâm làm gì, như trong email anh Phúc có nói : những cái “lẻ tẻ”, đừng nên bận tâm. Vậy! Anh em mình hãy cho vào sọt rác để tâm hồn được thanh thản.
  Qua đây, hương hồn của anh Du linh thiêng xin hãy hiểu lòng Hậu, và hy vọng Hậu sẽ thực hiện được một đoạn Video có  tựa  “TẠ ƠN ANH” hay NGƯỜI CỨU ĐỜI TÔI, rồi post lên web để các con cháu Hậu biết mà tiếp nối đường đi ƠN NGHĨA - TÌNH NGƯỜI khi một mai chúng mình sẽ ra đi...  Lúc nào DVD xong Hậu sẽ gởi biếu hai anh. Còn anh Phát xạ thủ , đường sá xa xôi không đến được đêm ĐH10 thì nay mai Hậu sẽ gởi món qùa kỷ niệm như của hai anh vậy. Riêng anh Minh Mẫn còn ở VN thì năm ngoái trong mùa Lễ Tạ Ơn Hậu đã :

http://www.youtube.com/watch?v=iEJlVDs3-no

Thôi nhé, Bản Tin Buổi Sáng đã tạm đủ, Hậu tạm ngừng và không quên thân chúc hai anh Phúc- Đản cùng Gia Đình, và các anh Kingbee 219 luôn an vui hằng ngày.
Thân kính
Hậu Lê- Trâu Rừng. 

TB:
1/Nếu DVD Tạ Ơn Anh được thực hiện thì thời gian sẽ rất khá lâu, vì phải có những thuyết minh để con cháu mình hiểu.
2/ Không bận với các phi vụ khác, thì anh Phúc& Đảnh lái trực thăng lên New York City tham dự Diển Hành Văn Hóa Quốc Tế vào ngày 22/6/13 nầy, để mình có dịp phô diễn và bảo tồn Văn Hóa của VN mình cho con cháu chúng ta sau nầy thì cho Hậu biết để liên lạc BTC lo bãi đáp an toàn cho 2 anh.
3/ Cám ơn anh Hoàng Chiến Trường, anh Hồ Tùng, anh Đàm Quang Phong đã quay Video và chụp hình " TẠ ƠN ANH"


ĐÀO HỒNG THỦY-NGƯỜI Ở LẠI TAM BIÊN
Sau khi tốt nghiệp khóa Hạ Sỉ Quan Trường Huấn Luyên Đồng Đế ở Nha Trang. Với cấp bậc Trung Sỉ, Đào Hồng Thủy đã chọn đơn vị Nha Kỷ Thuật để phục vụ đời binh nghiệp và được đưa về Đoàn 72 do Cựu Trung Tá Cẩm Ngọc Huân làm Đoàn Trưởng. Đây là thời thời gian Đoàn 72 vừa mới thành lập để chuẩn bị học khóa Chiến Tranh Ngoại Lệ cùng vơí các Đoàn 71, 75. Tất cả các Đoàn đều ở trong khu vực của vòng đai phi trường Nha Trang về hướng đường Phước Hải đi vào. Các Toán trong lúc học Chiến Tranh Ngoại Lệ gồm có 4 Sỉ Quan và 8 nhân viên Hạ Sỉ Quan  không biết TS Đào Hồng Thủy lúc đó đã ở Toán nào. Nhưng sau khi tốt nghiệp khóa Chiến Tranh Ngoại Lệ, không biết vì lý do gì mà Đào Hồng Thủy và một số anh em khác được đưa lên phục vụ ở Chiến Đoàn 2 đóng tại Kontum.  Khi Đoàn 72 được đưa lên Kontum để hành quân nhảy toán thực tập thám sát ở các rừng núi đường mòn HCM,Cao Nguyên và vùng Tam Biên Việt - Miên - Lào. Mổi lần nhận công tác xâm nhập thì các Toán đều được Chiến Đoàn 2 bổ sung thêm 2 ‘ hướng đạo ’ để trợ giúp Toán có kinh nghiệm lúc di chuyển trong đường rừng. Trong một lần công tác nhảy toán vào một vùng ‘ nóng ’ ở Tam Biên, Toán 723 của tôi được Chiến Đoàn 2 bổ sung thêm một Biệt Kích người Thượng và TS Đào Hồng Thủy ( Thủy đã phục vụ tại CD2 như trên đã nói ). Những công tác trong thời gian thực tập nầy thường đi đũ 12 người như quân số của một Toán trong hoạt động Chiến Tranh Ngọai Lệ vậy. Toán chia làm 2 tổ, gồm có bán tổ A do Trưởng Toán là tôi chỉ huy và bán tổ B do Toán Phó ( cựu T/uý Tùng ). Lúc Toán được Trực Thăng đưa vào vùng xâm nhập, máy bay của bán Tổ A luôn bay dẩn đầu để sẳn sàng nhảy xuống bải trước, sau đó máy bay của bán tổ B sẽ xuống sau.   Hôm đó, một buổi sáng nắng ráo bầu trời quang đãng trong không khí lạnh mát của rừng núi Cao Nguyên vào những ngày cận Tết năm 1971. Chiếc máy bay trực thăng bán Tổ A chở tôi cùng các toán viên Trung Sỉ Ngô Quang Đợi, Huỳnh Cẩm Sanh, Huỳnh Thanh Phong, Nguyễn Văn Thoại và Đào Hồng Thủy đang bay bám theo sau chiếc O1 của Tiền Không Sát Đại Uý Lê Đình Vủ dẩn đường vào vùng, và theo sau máy bay của bán Tổ A là trực thăng chở bán Tổ B của T/úy Nguyễn văn Tùng cùng 4 nhân viên của toán và một người Biệt Kích Thượng của Chiến Đoàn 2 đi theo. Kèm hai bên trái phải của 2 máy bay trực thăng chở Toán 723 là 2 chiếc máy bay hỏa lực Cobra, thỉnh thoảng bay lên cao rồi là xuống thấp gần sát các ngọn cây rừng trông thật ngoạn mục. Ngước mặt nhìn lên bầu trời cao xa xa, thấy thêm một trực thăng trống dùng để cấp cứu khi cần. Tôi ngồi thòng 2 chân ra bên ngoài mép trái của trực thăng cùng TS Thủy, còn TS Đợi và Sanh ngồi bên mép phải trực thăng, ngồi giữa máy bay là TS Phong và Thoại. Rừng núi vùng Tam Biên địa thế tương đối bằng bằng nên tầm nhìn con mắt khá xa với cây rừng trùng trùng màu xanh đậm trong buổi sáng trời nắng tốt. Tiếng động cơ kêu ‘ bùm bùm’ của máy bay như nhịp trống quân hành làm quên đi những lo âu hối hộp và làm dịu đi tiếng đập mạnh của con tim của buổi đầu đi nhảy toán. Thỉnh thoảng tôi đưa bàn tay lên túi áo ngực trái sờ nắn viên đá nhỏ mà tôi đã lượm bỏ vào túi trước khi lên máy bay, như một lá bùa hộ mạng và lâm râm “ ANH PHẢI SỐNG “ để đem viên sỏi nhỏ nầy trả lại cho sân bay khi xong công tác. Sau nầy, trong những lần nhảy Toán, tôi âm thầm thường làm vậy như một thói quen để trấn an những lo âu trong những lần công tác nguy hiểm, và tin tưởng “ANH PHẢI SỐNG “ để trở về.   Hơn nửa giờ bay, máy bay chở Toán 723 đã vượt qua những rừng núi bao la trong buổi sáng đẹp trời.Từ hướng xa phía trước gần sát ngọn cây, tôi thấy chiếc O1 như một con bồ câu trắng cô đơn đang bay lượn một vòng quanh vùng đất nhỏ trống trải rồi cất vút bay lên cao bầu trời ra khỏi tầm nhìn của tôi. Tiếp theo 2 chiếc Cobra như 2 cánh én đen lạng xà xuống nơi bải cỏ lau sậy ấy rồi bay lượn lòng vòng quan sát quanh vùng. Người xạ thủ đại liên của trực thăng đưa ngón tay cái ra dấu cho tôi biết máy bay đang vào vùng và chỉ ngón tay về hướng bải đáp khá trống, nơi chiếc O1 của Tiền Không Sát vừa mới bay lên. Từ trên cao tôi thấy bải đáp thưa thớt cỏ lau sậy và bao boc xung quanh là một rừng cây rậm rạp. Mắt đăm đăm nhìn bải đáp càng rỏ dần theo độ bay xuống thấp của chiếc trực thăng, và khi chiếc trực thăng chở bán Tổ A của tôi đang bay là là chầm chậm xuống bải đáp làm cỏ lau sậy nằm rạp xuống như một tấm thảm xanh mịn màng. Với phản ứng tự nhiên, tôi vội vàng vổ vai Thủy nhảy xuống bải cùng lúc. Chưa kịp quan sát thì nghe những tiếng nổ đạn bom, đất cát bắn tóe tung như xé tan màng nhỉ. Ngoái đầu nhìn lui, thấy chiếc máy bay chở bán Tô A đã bị trúng đạn phòng không của địch, đang lắc lư chậm chạp cố bay lên cao với làn khói đen dày đặc kéo theo sau, như hình một con rồng đen lướt trong gío mây.  Còn chiếc trực thăng bán Tổ B của Tùng vội quay hướng bay về phải rồi bốc lên cao lẩn trốn vào các đám mây trắng.  Hai chiếc Cobra bay lạng sát ngọn cây bắn xối xả các tràng đạn đại liên, phóng pháo M79, Rocket xuống các rừng cây quanh bải đáp. Tiếng gầm hú như phong ba bảo táp lướt nhanh của 2 chiếc phản lực cơ A37 nhào xuống lượn lên với những trái bom thả xuống quanh bải tóe lửa khói trong tiếng nổ “ ầm ầm “ như một bản hợp xướng sống động với âm thanh rùng rợn làm người nghe có thể chết giấc cho những ai yếu bóng vía. Trong giây phút đầu xuống bải đáp với lửa đạn bom rơi, tôi vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm các toán viên. Thủy đang nằm sau bụi cỏ gần bên mé phải của tôi chỉa súng hướng về bìa rừng. Ts. Đợi cách xa tôi chừng 10m về trái, Ts. Sanh cách 5m phía sau lưng tôi, tất cả chỉ có 4 người nhảy xuống bải, còn Phong và Thoại ngồi giữa máy bay nên chưa kịp xuống thì máy bay bị trúng đạn phòng không của địch và cố gắng bay lên cao. Những tiếng đạn bom liên tục nổ từ Cobra và A37 bắn thay nhau yểm trợ, cùng B40 của địch bắn ra hướng Tổ A đang nằm nổ chát tai làm chúng tôi chẳng biết hướng nào có địch. Nằm giữa bải sau các lùm cỏ sậy chẳng có một mô đất che chở thân mình, chúng tôi chỉ biết hướng súng về rừng để mong nhìn thấy địch mà bắn trả lại thôi. Nhìn Sanh bò đến bên trái của tôi rồi vội vàng đưa ống nghe của máy PRC 25 cho tôi. Nhanh tay tôi cầm lấy áp sát vào tai và nghe tiếng hối hả của Liên Toán Trưởng Đ/U Lê Đình Vủ : H.ồ.n.g H.à , Hồng Hà đây là Vương Vủ. Hồng Hà, Hông Hà đây là Vương Vủ anh nghe được trả lời …. Mắt nhìn đăm đăm vào rừng, tay trái cầm ống nghe, tay phải cầm súng với ngón trỏ luôn dán sát cò súng Car 15. Tôi thì thầm: Hồng Hà nghe Vương Vủ 5/5. Tiếng máy khè khè trong ống nghe lại vang: Gia đình Hồng Hà cứ nằm tại bải để Zu Lu xuống cứu. Tôi chưa kịp trả lời lại Đ/U Vủ, thì bất chợt từ hướng rừng trước mặt Đợi và tôi cùng Thủy, nghe tiếng hét la lớn trộn lẩn trong tiếng nổ của súng đạn bom, tiếng được tiếng mất: N.. à..ng S.. ố n , R.. ố ..ng …h .. ế t. ( hàng sống chống chết ). Theo sau những tiếng la hét ‘ hàng sống chống chết ’ với âm giọng như là của người Thượng hay Miên Lào là những tràng đạn AK bắn về hướng chúng tôi. Tiếng đạn nghe ‘x..í..u xíu ’ làm cày xủi đất bụi bay lên quanh mình. Ba họng súng Car 15 của tôi, Đợi và Thủy cùng lúc nhả đạn khi thấy những tên địch từ rừng chạy nhào ra hướng Đợi và chúng tôi đã đốn ngã được 3 tên địch làm mấy tên còn lại phải nằm xuống. Tiếng Đợi nho nhỏ vọng từ xa: Em bị thương rồi anh Hậu ơi. Không chần chừ, như một bản tính tự nhiên tôi đáp lại để Đợi đủ nghe: Cố gắng lên em, anh Hậu không bỏ Đợi đâu. Tôi quay đầu về phải định nói Thủy bắn yểm trợ giúp tôi bò lên chổ Đợi đang nằm để kéo Đợi xuống gần Sanh băng bó vết thương. Tôi thì thầm: Thủy, Thủy. Không nghe tiếng trả lời, thấy Thủy vẩn ngồi yên mình hơi nghiêng, lưng dựa vào chiếc ba lô còn đeo trên vai. Tưởng Thủy không nghe, tôi liền vói tay lắc nhẹ chiếc balô: Thủy ..Thủy. Lần nầy Thủy vẩn im lặng nên tôi mới biết Thủy đã đi vào cõi chết từ lúc nào mà tôi chẳng hay. Thủy chết trong tư thế súng vẩn cầm tay, người hơi nghiêng và lưng tựa vào chiếc ba lô mang đầy gạo sấy 7 ngày ăn, như đang thả hồn ngắm nhìn rừng núi Tam Biên vào một buổi sáng đẹp trời …   Tôi vội vàng lấy súng Thủy ra và đưa Sanh bắn yểm trợ để tôi bò lên kéo Đợi xuống. Vừa bò đến nơi Đợi nằm, thấy cây súng Car 15 bị gãy ngang và máu bên đầu gối chân phải của Đợi đỏ sẩm cùng bụi đất trộn lẫn. Chưa kịp kéo Đơi, tôi nghe tiếng ‘ p..ì..n..h , pình ’ từ hướng sau lưng  Ngoái đầu về sau, tôi thấy một chiếc trực thăng từ trên cao bay chúi mũi xuống vội vàng nơi chúng tôi đang nằm trong tiếng ầm ầm bom đạn bắn thả yểm trợ để cứu chúng tôi.   Tôi và Sanh hối hả xốc Đợi lên sàn máy bay. Chưa kịp leo lên thì máy bay đã từ từ bay lên cao, tôi và Sanh nhanh chân đứng trên càng chân máy bay để bò lên sàn trong khi máy bay từ từ ra khỏi bải. Oái ăm thay ! trong lúc vừa bay lên cao thì người xạ thủ đại liên của trực thăng đã bị trúng đạn bị thương nặng. Từ trên cao của trực thăng, tôi nhìn xác Thủy mờ dần trong tầm mắt, xa dần, xa dần … sau những tảng mây trắng, như màu khăn tang che phủ một vòm trời của rừng núi Tam Biên vào một ngày buồn … Ngồi đánh những dòng chữ nầy để thuật lại giấc ngủ dài của Thủy ở rừng núi Tam Biên, anh Hậu xin hương hồn Thủy hảy cảm thông, thứ tha cho anh Hậu không thể đem xác em về được với gia đình của em. Cầu xin ƠN TRÊN cho Hương Hồn của em Thủy được vô NƯỚC TRỜI.
 Nhờ giúp : 1/ Ai biết cựu TS. Ngô Quang Đợi và gia đình của cố TS. Đào Hồng Thủy hiện nay ở đâu xin vui lòng cho Hậu biết tin : 716 825 2978 . Rất cám ơn . 2/ Người phi công trực thăng bay xuống bải cứu Tổ A tên là Trung Uý Du . Tôi chưa bao giờ biết mặt và một lần gặp để nói tiếng : Cám Ơn ANH .       LÊ VĂN HẬU


  CUỘC GIẢI CỨU 3 BIỆT KÍCH TẠI TAM BIÊN
 
       Đầu năm 1972
PHD :    Tr/u Huỳnh Văn Du – Th/U Trần Mộc Đảnh – Th/s Phạm Minh Mẫn – Hs Trần Phát .
     Thời gian này PD 219 có một biệt đội biệt phái tại doanh trại lực lượng đặc biệt , đồn trú tại đầu phi trường Pleiku trước chợ Cù hanh.( đến ngày 17 - 3 – 1973 đoàn ct 75 mới về nơi này và đổi tên trại là LONG BIÊN )
     Hôm đó  Biệt Đội của PD 219 được lệnh đi rước một toán đến ngày về, cùng thời gian này PD 235 Sơn Dương tại Pleiku , cũng đi thả một toán Lôi Hổ , xuất phát từ trại B.15 KonTum, Biệt Đội 219 bốc một toán ở gần  song MeKong , đã đến ngày về, PD 235 thả một toán 10 dặm phía bắc của Phi trường  La Băng Súit Cam Bốt , trên đường cùng đi
PD 235 bắt đầu thả toán , chiếc thứ nhất xuống trước thả 3 troops(sau này tôi mới được biết là thả 6 troops cho 1 trực thăng, nhưng chiếc đầu chỉ mới nhảy xuống 4 troops,2 troops còn trên tàu nhưng bị tử thương 1 troop ngay trên phi cơ khi cất cánh lên, địch quân bắn theo tơi tả, chiếc thứ hai không xuống được, nhưng họ cũng không chịu đón 4 troops đang nằm chịu trận tại LZ, rồi một BK bị bắn chết tại LZ là Đào Hồng Thủy thuộc CD2XK )
      Đau long vì các Anh Biệt Kích bị bỏ rơi Đ/u Huỳnh Văn Du vừa bay ngang qua đó la lên “ Tại sao các ông không chịu đón người ta về “, Trên Phi Cơ quan sát một tr/u Lôi hổ tôi quên mất tên có lẽ là Tr/U Nguyễn Hữu Thọ vì anh phát ra giọng bắc nhưng sau này được biết là đai úy Lê Đình Vũ, Đ/u Vũ nghe được giọng Anh Du, mới yêu cấu…”Anh Du đó phải không, anh có thể giúp đón mất thằng em về được không Anh Du “ Anh H.DU đồng ý ngay và nói :” Mẫn chú xem hướng mấy giờ “ Tôi trả lời ngay “ hướng 3 giờ đó anh Du” Anh H,Du lập tức  rẽ phải và descends xuống ngay LZ và yêu cầu “ Cho yểm trợ đi “, trong lúc này trực thăng vũ trang  yểm tợ bắn chung quanh LZ rất ráo riết, LZ rông như một sân đá bong, cây cao cũng khoảng từ 20 mét đến 30 mét, khi chúng tôi xuống đến nửa than cây, tôi trông thấy 3 biệt kích đứng lên chạy về hướng máy bay, thình lình tôi trông tháy rõ rang, một biệt kích bị bắn vào đầu gối, chỗ vải từ đầu gối tóe ra, anh ta gục xuống, phi cơ đáp  cách chỗ 3 BK khoảng 20 mét, hai BK chạy thẳng đến Phi cơ nhảy lên ngay còn lại một anh BK bị thương, anh ta không đi được, hai tay nắm từng cọng cỏ kéo lê than mình trườn tới, tôi có cảm giác như PC trúng đạn nhiều nơi, bên vai tôi cái túi treo bịch gạo xấy P.I.R rung rung vì trúng đạn, bịch gạo sấy Tôi mới vừa đổ nước sôi vào và cũng đã nở …bao bị rách mùi gạo sấy P.I.R bốc lên thơm phúc, khi anh BK bi thương chụp được vào Skit, Anh H.Du hỏi Tôi “ rồi chưa Mẫn “ , Anh Du vội kéo PC lên, Tôi trả lời anh Du “ chưa , chưa , Anh Du “ Anh Du lại lập tức ấn PC xuống, máy bay trườn tới một chút, Tôi kéo được Anh BK bị thương lên PC, Anh H.Du cất cánh ngay, lúc đó địch quân bắn theo dữ dội, Tôi nghe bụp, bụp, nhiều phát , thấy PC khưng lại , rồi bị mất tua, PC như có cái gì  ghì xuống , rồi lại bốc lên, Anh Du la lên “ chết cha …đứt giây gar rồi “. Thật là may mắn vì trên các loại UH.1 khi tay gar bị đứt nó lập tức trở về ngay hệ thống tự động,  vòng tua tự động tăng lên 6,600 RPM, vì vậy nó ghì lại một cái rồi lại bốc lên, chiếc PC chồm lên chồm xuống nhiều lần như  nhẩy qua nhiều con sóng, lết qua khỏi được ngọn cây về hướng bắc của LZ. Trong lúc này gunner Trần Phát bị thương nơi đùi, chui vào phần mềm không trúng xương,, còn hai BK không bị thương  đang băng bó cho đồng đội bị bắn bể khớp gối. chàng BK bị thương la lên một cách tuyệt vọng và đau đớn “ bắn tôi chết đi , đau quá , chịu không nổi “ còn gunner trần Phát thì lết qua chỗ tôi nói “ Em bị thương như vậy Phi Đoàn còn cho Em bay nữa không Thượng sĩ “, Tôi vừa lo lại vừa buồn cười, cái chú này đúng là điếc không sợ súng, anh Du  bỗng la lên “ Chết rồi Mẫn ơi đồng hồ Oil Pressure kìa “ Tôi nhìn lên Instrument panel, trông tháy kim đồng hồ Oil Pressure lúc lắc lên xuống vài cái rồi rớt gục hẳn xuống phía dưới. Trong khi đó nhìi xuống phía dưới PC là sân bay La băng Súit, chiếc Trực Thăng của PD 235 bị bắn lũng bình xăng họ bỏ đó, cánh quạt vẫn còn quay tít, có nghĩa là PC chưa tắt máy, Tôi nhìn chiếc trực thăng mà long đau sót, Tôi quay qua hỏi anh DU “ còn mấy phút thì về tới Phi trường Lệ Minh Anh Du “, Anh Du trả lời “ khoảng 15 phút “ Tôi nói “ Anh có thể rang về được không “ Anh Du nói “ dược Được “ Khi PC bay về đến Phi Trường  Pleizoreng  Lệ Minh đang Hovering trên Parking  tôi nghe một cái ịch PC tắt máy hoàn toàn và rơi xuống đất, thật may chỉ còn cách một mét trên mặt đất, khi xuống đất tôi nhìn lại chỗ tôi nghồi , mới thất thật rung rợn, giống như họ làm xiếc phóng dao, đạn ghim đầy trên máy bay, chung quanh người Tôi , tôi suy diễn lại như sau : Khi anh Du xuống địch quân nhắm vào Pilot, mục tiêu quá gần, nhưng khi đó anh Du đapxuống, đạn trợt về phía Tôi trúng cái mũ lưỡi trai và làm bể bịch gạo sấy treo bên cạnh vai Tôi, thấy trật , địch quân thấy tôi mặc áo bay đen rất rõ rang, chúng chỉnh qua hướng Tôi mà nhắm, thì anh Du lại kéo máy bay lên, lần này lại trật nữa, thùng đạn dưới chân tôi bị nhiều lỗ đạn rất sát nhau, thấy trật chúng lại chỉnh lên,, anh du lại ấn PC xuống và PC lại nhích tới phía trước, thế là địch quân lại bắn trật nữa, bên vai phải tôi PC bị nhiều lỗ đạn, đồng hồ áp lực nhớt bị nhịp từ lúc này, sau đó PC cất cánh chúng bắn với theo làm đứt giây gar .
       Sau khiquan sát chỗ tôi ngồi, Tôi mới phát hiện ra lúc đó, tôi đi lại như đi trên mây…hai chân như có tấm đệm, người cứ lâng lâng như bay bổng, tôi đi lại như bị say gió,Có lẽ đây là biểu hiện của sự sợ hãi chăng ?...
       Nhưng qua trận này , chúng Tôi cảm thấy hãnh diện, vì chúng Tôi đã  cứu được Ba chiến hữu Lôi hổ, thậm chí thay vì bỏ máy bay như PD 235 thì chúng Tôi lại cố gắng đem máy bay về căn cứ an toàn (qua lời kể lại của BK Huỳnh Cẩm Sanh DCT.75 Tôi hiểu được sự việc,thì lúc đó trực thăng của PD 235 không thể xuống được nữa họ không sai trong việc này, trên phi cơ của họ một BK bị bắn chết và một NV phi hành bị thương trực thăng bị thủng bình xăng lúc viết bài này chính tôi đã hồ đồ không hiểu sự tình mong quý vị 235 bỏ qua.)
         MINH MẪN 219


6/11/2013 9PM 
Cùng các anh;
 Sau những ngày ngắn ngủi ngồi lại bên nhau, chúng ta lại bịn rịn chia tay trong nổi ngậm ngùi. Trong niềm vui chưa trọn, thì nổi buồn lại trở về khi đọc bài TẠ ƠN ANH của Ông  Cựu Trưởng Tóan Lê văn Hậu. Không phải bây giờ tôi mới hiểu được cái mục đích của bạn Hậu chỉ đến với Đại Hội 10 là để phô trương cái ta TRƯỞNG TÓAN 723 và cái TÀI là Tóan của Hậu đã thóat hiểm được trong hòan cảnh nghiệt ngả.....!!! Bạn Hậu cho biết đáng lẻ không tham gia Đại Hội 10, Hậu quyết định góp mặt khi biết có một số anh bên 219 tham dự,điều này chứng tỏ là bạn chỉ nặng lòng với ý đồ khóac lác của cá nhân mình.hơn là TÌNH CHIẾN HỬU NKT mà bạn thường rêu rao...Bạn Hậu đã dựa vào Phi đoàn 219, lạm dụng hai chữ TẠ ƠN, lấy Đại Hội 10 NKT làm bối cảnh, mang một vài người trong phi đòan này ra làm bình phong để Hậu bước lên sân khấu khua chiên đánh trống trau chuốt cho một quá khứ hào hùng một thời làm Ông TRƯỞNG TÓAN!
  Có lẻ bạn ở xứ TRÂU, bạn tưởng ai cũng ngu như trâu nên không  hiểu được thâm ý của bạn.Trong những email trao đổi trước đây,tôi đã can gián cái sáng kiến GẠCH NỐI của bạn.Vì nếu để bạn diễn trò cải lương hồ quảng không chỉ xấu riêng mình bạn mà ảnh hưởng đến cả tập thể anh em NKT. Nếu bạn thật sự có lòng BIẾT ƠN SÂU XA, tại sao lâu nay bạn không thực hiện??? Bạn chỉ cần liên lạc với ai đó để tìm ra ÂN NHÂN của mình, với một cái vé máy bay rẻ như bèo(so với cái ơn trời biển mà bạn ôm nặng trong lòng) đến thăm các ân nhân sau đó bạn trao bao nhiêu quà cũng không ai cấm đóan. Nhưng bạn đã không nghe lời mà còn LÒE với tôi bằng cái triết lý ba xu mà bạn học được ở đâu đó. Vâng 10 có thể là 1 và 10 cũng có thể là con số không,tùy theo kiến thức ba hoa của người kiến tạo ,khai hóa học thuyết lý sự cùn: CON ĐƯỜNG ĐI LÀM NGƯỜI (lâu nay chắc bạn đang làm khỉ!!!) Cũng vì tôi khuyên can, nên bạn LỜ đi không một lời thăm hỏi ( nồng nàn như trên email) khi gặp mặt người bạn thẳng tính. Tôi bỏ qua cái tính khí trẻ con của bạn, vẫn tìm đến bạn bắt tay thật chặt trong tình chiến hửu. Nhưng thật không ngờ,thời gian học làm người của bạn quá lâu như vậy, (từ thời bạn vừa là đạo diễn ,tài tử thượng thặng,điệp viên thời trang, chuyên viên ráp nối và kiêm luôn thuyết minh của cuốn DVD Chiến Sĩ vô danh, cóp nhặt hình ảnh thời ăn lông ở lổ để lý giải chiến tranh, làm cho người lính vô danh chiến đấu cho chính nghĩa lý tưởng tự do trở thành người lính đánh nhau vì tranh dành miếng cơm manh áo!) mà bạn vẫn chưa rủ bỏ được cái TÔI dốt nát của bạn và bạn đang CỐ nhìn con số O (nhiệm vụ của trực thăng 219) tô vẻ thành con số 10 (ơn nghĩa) để tạo nên một hoạt cảnh  mà ai lở nghe, lở nhìn thấy cũng phải mắc cở.
  Tòan thể anh em trong NKT bỏ tiền tổ chức, mua vé máy bay về đây họp mặt không phải để cho bạn diễn trò hiểu chưa? Tôi đã du di , cho bạn một cơ hội (NẾU CÒN THÌ GIỜ) nhưng bạn đã lợi dụng lòng tốt để vổ ngực xưng tên chẳng giống con giáp nào. Bạn Hòa đọc lý do, bạn trao quà là quá đủ, nhưng hình như bạn coi phần PH giới thiệu chưa đủ ký, nên bạn nổ thêm.. lại còn tự động muốn có phần biểu diễn CÁM ƠN bằng tài nghệ TIẾNG SÁO quái đản?! Cũng chính cái đuôi lòng thòng này nên đã loài cái bộ mặt  giả nhân giả nghĩa của bạn, nên đã có rất nhiều anh em muốn lôi cổ bạn xuống khỏi sân khấu, may mắn thay đã có một số anh em can ngăn, nên chuyện đáng tiếc đã không xảy ra.
  Có khi nào bạn soi gương để tự nhìn lại mình chưa???? Vì không nhận diện được mình là ai nên bạn đã tưởng mình nhân vật quan trọng, nên về tham dự Đại Hội 10, bạn đã DIỆN như một tài tử, bạn đã không muốn mặc lại bộ quân phục, bạn muốn làm khác người, một nửa muốn làm tài tử xứ trâu , một nửa muốn làm phóng viên nhà báo ???? Và dù tôi đã có lời kêu gọi nhờ bạn quay phim cho Đại Hội 10. Nhưng bây giờ đổi đời, bạn đang là một triết gia kiêm đủ thứ nên bạn không thèm trả lời, chút lịch sự của con đường đi làm người tối thiểu.!!!
  Bạn chê chương trình văn nghệ miệt vườn??và GẠCH NỐI thành GẠCH NỒI. Vâng,đúng là thế thật. Khả năng tài chánh của anh em mình chỉ bấy nhiêu thôi, lính hát lính nghe, thân hửu hát giúp vui và đến với NKT bằng tất cả tấm lòng.... Nếu bạn muốn có chương trình văn nghệ thành phố, không có nhảy nhót trong ánh đèn mờ, thì sao bạn không đứng ra đảm đương???? Dễ mà, đúng không??? Bạn không từ MIỆT VƯỜN mà ra ??????, bạn không từ những câu ca dao, điệu hò mộc mạc???? Bạn không trưởng thành trong những ca khúc đã có trong thời chinh chiến??? Vậy bạn chun ở đâu để được ra làm ông Trưởng tóan, mà bạn CHÊ văn nghệ miệt vườn??? Bạn cho công việc của bạn đã làm là đúng với ý nghĩa của gạch nối !!!!!!Ôi chao , nếu ai cũng NHỚ ƠN theo kiểu tô son chuốc phấn như bạn để GẠCH và NỐI , cho mình nổi lên như đám lục bình, thì phải mở hàng hàng lớp lớp đại hội mới đáp ứng nổi nhu cầu!!!!! Vì cái câu chuyện cứu Tóan mà bạn vẻ ra, là đã bộc lộ nói láo không có sách. (Thả và rước Tóan là phải có một sự phối hợp nhịp nhàng giữa máy bay chỉ huy, máy bay yễm trợ, máy bay quan sát ) chứ không ai tự động hạ máy bay rước bạn mà không có lệnh chấp thuận của cấp chỉ huy trong lúc VC đang bao vây TÓAN!!! như bạn tưởng tượng! Đại Hội 10 đơn thuần chỉ muốn làm một công việc nhỏ bé là một gạch nối trong NKT. Còn nếu bạn muốn GẠCH NỒI với một ai đó, với một đơn vị nào đó để bạn được nổi danh thì cứ làm riêng ,khỏi phiền lụy nhau.
   Cõi đời thì VÔ THƯỜNG, nhưng cái danh HÃO vẫn  lửng lơ trước mặt... nên bạn vẫn còn hậm hực vì những sợi dây điện cũ xì không làm cho bạn toại nguyện 100%. Vâng đúng như thế,quăng hết... quăng luôn CÁI TÔI DỞ HƠI của bạn, thì may ra bạn sẽ đựợc thơ thới tâm hồn.
Chúc bạn thành công.....
HNB




6/13/2013 2:00 PM

Kính Qúy Niên Trưởng& Chiến Hữu /NKT
Hôm nay, tôi xin phép qúy vị cho tôi được trình bày tâm tư hơi dài dòng qua lá thư nầy trong group/nhakythuat. Vì đến thì thưa, đi thì trình trước khi tạm biệt NKT.
Thưa Quý Vị
Sau 10 năm qua Mỹ, năm 2003 nhờ đứa con trai mò mẫm tìm gặp được NHK qua Blog của anh Phạm Hòa, và càng mừng hơn anh lại là người của Toán 723 mà trước đây tôi chưa gặp. Rồi hằng ngày trong lúc làm việc, tôi nhờ máy PC của cơ quan Erie County Department of Socail Services để email qua lại tâm tình kỷ niệm với anh Hòa. Từ đó câu chuyện lòng ơn nghĩa tình đồng đội được kể qua email, sau đó theo sự góp ý, tôi thêm bớt đôi dòng mới có bài “ Đào Hồng Thủy- Người ở lại Tam Biên” và anh Hòa post vào Blog của anh và trong Cánh Thép của không quân vào năm 2004 để hy vọng tìm ra được những người ân nhân của đời mình.
  Năm 2004 nhân dịp ĐH/5 tại WDC, lần đầu tiên tôi đưa vợ con đi tham dự để cho các cháu biết về NKT và đó là mục đích của tôi để dẩn đường cho con cháu mình biết về NKT hầu tiếp nối con đường của chúng ta môt khi không ai còn trên thế gian nầy. Sau đó tôi cố gắng làm một DVD ĐÊM HỘI NGỘ để nói lên nổi mừng khi gặp lại những đồng đội một thời sống chết bên nhau.
Từ đó tôi âm thầm sưu tầm những tài liệu, hình ảnh video để làm một DVD nói về NKT với những sự hy sinh cho đất nước trong chiến đấu âm thầm của người Chiến Sĩ Vô Danh, hầu con cháu chúng mình và Thế Hệ trẻ sau nầy ít nhiều biết về NKT một khi tất cả chúng ta trở về với cát bụi. Dỉ nhiên chưa hoàn chỉnh và thiếu sót rất nhiều tư liệu từ những sự đóng góp, và tôi chẳng phải là tay nghề phim ảnh, nhờ sự kiên tâm hợp lực của cả gia đình với dâu con cháu, vừa làm vừa tự học hỏi để rồi có DVD CHIẾN SĨ VÔ DANH/NKT. KhiDVD/CSVDgởi tặng miển phí đến các NT&CH/NKT thì tôi có nhận được một số tiền hổ trợ của các NT&CH(attach). Tôi còn nhớ khi đọc email của anh Hoàng Như Bá khen ngợi DVD/CSVD và động viên tôi trước những lời góp ý của các anh em về DVD mà anh Bá sợ tôi buồn và từ đó hình ảnh anh Bá có chổ đứng trong trái tim tôi.  
Còn email của anh Nguyễn Bác Ái thì đại ý khen :<không nói mà làm>, và tôi luôn nhớ những hình ảnh vào rừng Oregon bắn súng mà tôi nghe mang máng anh phải tốn hết $4000.00 tiền đạn(?). Sau đó tôi thường khoe với các bạn Mỹ cùng làm việc tại phòng xã hội khi họ xem DVD/CSVD qua Iphone của tôi, và luôn đề cao sự cống hiến của anh Ái về tiền đạn dược. Cũng nhờ đó, từ sự cảm hứng bất thần giúp tôi dựng được cảnh toán xâm nhập mà sau đó được edit vào DVD, là một cảnh tôi lấy làm yêu thích vì hình ảnh người thật của anh em mình. Trớ trêu thay! Hôm nay qua email của anh Bá lại chê bai DVD/CSVD và người thực hiện nầy nọ, triết lý 3 xu v.v.
Tôi lại càng không hiểu khi anh Bá chê bai cái dở ẹc cách làm DVD của tôi, vậy sao lại muốn nhờ tôi quay và làm DVD cho ĐH/10??? . Mà anh là người TBTC/ĐH10 sao không gởi email trực tiếp để cho tôi biết, mà tôi chỉ đọc email anh Hòa, lại là người từ Cali và không phải trong BTC  hỏi tôi về việc nầy, thì làm sao tôi biết hư thực thế nào để trả lời. Tôi ngại sớn sác vội vàng trả lời trên email, có lúc vì tình NKT mà mình bị chụp mũ là khoe cái TÔI hay NỔ như anh nói thì oan lắm. Nay anh Bá trách sao im lặng? Bởi anh có hỏi ý kiến tôi đâu mà trả lời thưa anh.   
  Thưa Qúy NT&CH
Con đường tôi đi với mục đích lưu truyền, dẩn lối đi cho con cháu mình và thế hệ trẻ biết về NKT dưới chủ đề ĐƯỜNG ĐI LÀM NGƯỜI. Còn chúng mình thì biết qúa rỏ rồi, qúa rỏ, vì nằm trong chăn mới biết có rận… cần gì phải khoe cái TÔI. Nên sau khi thực hiện xong DVD/CSVD, tôi chưa biết về những kỹ thuật Post Video qua You Tube. May thay, có lẽ cơ duyên đưa đến có một sinh viên từ miền Bắc VN qua du học về kỹ thuật điện tóan mà đến nay tôi chẳng biết mặt, tình cờ xem được DVD  rồi post lên You Tube. Tôi qúa mừng, vì hình ảnh NKT qua DVD/CSVD dù hay hay dở sẽ đi khắp mọi nơi trên thế giới nầy mãi mãi cho đến khi chúng mình chẳng còn ai trên thế gian nầy…và đó cũng là ước nguyện của đời tôi.
  Nguyện ước đã làm được và tạm đủ, nên tôi âm thầm im lặng vắng mặt qua mấy ĐH/NKT. Nếu qúy NT&CH để ý xem cuối DVD/CSVD tôi có ghi Tạm biệt Nha Kỹ Thuật. Bởi qúa đủ cho tôi thấy những gì, rồi thương cho các NT, dù sao cũng là những người lớn tuổi đời  còn phải bị quặn đau. Và tôi muốn để hình ảnh của NKT mãi luôn sống đẹp trong trái tim của con cháu chúng tôi, nên không còn dám đưa con cháu đến dự các ĐH/NKT nữa.
 Nhưng rồi ! Từ một cú điện thoại của một người vô danh (916 538 8544) từ Cali gọi đến nhà tôi vào cuối Thu năm ngoái, nhờ duyên cơ đó tôi mới tìm ra được những ân nhân của đời mình mà năm ngoái trên diển đàn email qua lại chắc qúy NT&CH còn nhớ. Dĩ nhiên những liên lạc qua điện thoại và email để cám ơn các anh Phúc- Đản Mẫn-Phát đã xong. Nhưng trong thời gian chuẩn bị ĐH/10, tôi rất cảm xúc trước sự đóng góp của NKT&PĐ/219 về Logo cho ĐH rất là sống động trong tình chiến hữu qua các email. Và khi được biết anh Phúc Dù cổ động anh em PĐ/219 từ xa đến tham dự ĐH khá đông mà trong đó có anh Đản. Nhất là BTC lấy ý nghĩa ĐH/10 với chủ đề “Gạch Nối” làm tôi hứng khởi để rồi tôi lên đường dự ĐH hầu góp thêm phần ý nghĩa tình nối kết của NKT&PĐ219. Nhân đó,  tôi có một món qùa nhỏ để nói lên tình chiến hữu sống chết có nhau “Không bỏ anh – không bỏ bạn mình” giữa NKT&PĐ219. Vì thế, tôi có gọi điện thoại cho anh Bá là TBTC nói về ý nghĩa việc tôi làm. Tôi còn nhớ, anh khen tôi là từ trước đến giờ chưa ai nghĩ và làm như vậy, rồi anh đồng ý cho tiết mục đó sau các phần phát biểu của các Niên Trưởng hay trước phần văn nghệ. Sau đó tôi email cho anh biết về sự sắp xếp trong phần Tạ Ơn Anh .Vài ngày sau thì anh email lại như qúy vị thấy trong Blog hay email của anh Phạm Hòa.
Có nghĩa là chúng tôi có xin phép. Và tôi có nói trong email của tôi, nếu anh không đồng ý thì tôi phải nghe lời anh. Vì tôi có thể đến bàn các vị ấy tặng qùa kỷ niệm cũng được, dù mất đi phần ý nghĩa của đêm ĐH.Nhưng  trong email qúy anh đều thấy anh Bá nói : nếu bạn cảm thấy việc làm của bạn hợp thời,hợp thế thì bạn cứ tiến hành với bạn Hòa.Chúc bạn có niềm vui trọn vẹn khi đã trả xong món nợ thời chinh chiến.
Chiều ĐH, vì tôi bị lạc đường và tìm chổ đậu xe khó khăn nên vào trong ĐH lúc bắt đầu lễ chào cờ. Sau đó, tôi có tìm anh Bá để hỏi lại anh cho phép hay không? để tôi còn thời gian đến bàn anh Phúc & Đản tặng cũng được vì sợ họ ra về sớm. Anh Bá cũng trả lời như trên.Có nghĩa không cản trở, nên tôi mới báo cho anh Hòa biết để chuẩn bị thực hiện. Đến phút đó anh Hòa vẫn chưa biết tôi có món qùa tặng anh vì nhờ trang Blog của anh tôi mới tìm gặp được NKT. Cũng như qua các email trao đổi với anh Bá với tựa: KÍN chỉ anh Bá tôi và anh Hòa biết, đừng cho các anh Phúc Đản biết để tạo sự bất ngờ mới là niềm vui lớn cho họ.
  Thưa Qúy Vị.
Những gì tôi ghi lại trong nầy bằng sự chân tình từ con tim với Đấng Đức Tin của tôi chứng giám chứ chẳng bào chửa biện hộ cho cái TÔI.  Nhờ Duyên Số tôi được Ơn Trên cho thấy từ năm 1990, nên chẳng dại gì phải đứng trong cái Tôi. Bởi qua Đức Tin  tôi được dạy hãy làm cho NGƯỜI cho ĐỜI. Do đó khi đến ĐH/10 là tôi muốn đóng góp thêm đến sự nối kết giũa NKT& PĐ219 cũng như các trang Blog anh Phạm Hòa giúp rất nhiều chiến hữu khắp mọi nơi tìm gặp lại nhau. Tôi đâu có nói chiến công gì của tôi hay toán tôi  đâu, tôi chỉ nói Toán tôi được cứu nhờ các anh PĐ219.Dù biết đó là nhiệm vụ của họ, nhưng nếu không có sự gan dạ để nhanh chóng trong tình huống khẩn nguy cứu vớt thì làm sao các Toán NKT còn sống. Tấm lòng đóng góp cho NKT lại bị chụp là NỔ, khoe cái TÔI – Bè Phái v.v. Đau lòng thay! Sau đó chỉ toàn là tiết mục hát ca .
Tóm lại :

 Nguyên do từ lòng nhớ ơn ân nhân cứu đời mình của tôi mà đã xẩy ra chuyện đáng tiếc. Anh Hòa , anh Bá hay người nào đó chỉ vì hoàn cảnh mà bị vạ lây tùy theo tâm ý rồi diển biến.
Tôi xin nhận hết tội, và hãy nguyền rủa tôi để tâm hồn mọi người được thanh thản.
  Xét rằng :
Hai con đường đi khác biệt. Môt bên đi cho Thế Hệ Trẻ - cho đời về sau. Một bên  cho hiện tại vui chơi cho chính mình . Không ai sai cả, nhưng khác đường đi và đó là lý do tôi phải tạm biệt …như trong phần cuối của DVD/CSVD đã có.
   Kính chúc qúy NT&CH cùng gia đình được an vui trong thế gian nầy.
Kính
Hậu Lê - LÊ ÁI TỬ
 
TB:
1/ Trong khi bỏ phiếu làm ĐH11, Hậu ngồi bên anh và có nói sẽ đến SJ tham dự.Mọi điều biến đổi như trên. Xin anh Nguyễn Đức Nhữ hiểu và cảm thông.
2/Video Chiến Sĩ Vô Danh:





No comments:

Post a Comment